Muốn nói Lâm Bạch Thanh ngốc ư, đúng là cô đã phạm phải một lỗi rất ngốc.
Nếu xin số hiệu tiêu chuẩn quân đội cho tất cả các vị thuốc của Linh Đan Đường thì tiền của bộ đội hải quân cô phải một mình kiếm hết.
Con số cô bỏ ra chính là số tiền mà cô có thể sống cả đời, hưởng thụ tiền tài bất tận, thật sự rất ngốc.
Nhưng nếu so sánh số hiệu tiêu chuẩn quân đội với bản quyền sáng chế WTO quốc tế thì chính là giọt nước trong đại dương.
Mà nếu muốn xin bản quyền sáng chế quốc tế, thì ít nhất cô phải liên kết toàn bộ giới trung y trong Quảng Châu, nhất trí đối ngoại, giống hệ thống thuốc trung y lớn như nước N.
Mà chuyện số hiệu tiêu chuẩn quân đội đối với cô thì không khác gì cơ hội tốt trời ban.
Hiện tại, tất cả những nhà thuốc ở Quảng Châu đều nợ cô một ân tình lớn, đến lúc đó cô có chuyện cần giúp, ai dám không giúp, vậy thì sau này cũng không cần lăn lộn ở trong giới trung y nữa.
…
Phó viện trưởng Lý kêu Lâm Bạch Thanh trực tiếp giao thuốc cho anh ấy, cô vào bệnh viện, lập tức đi thẳng đến tòa nhà phòng làm việc.
Có điều mới vừa đi qua tòa nhà phòng khám bệnh không xa, đã nghe thấy có người đang kêu mình.
Là Trương Nhu Giai chạy ra từ trong phòng khám bệnh, vừa chạy vừa kêu: “Lâm Bạch Thanh, chờ một chút!”
Kéo tay của cô, dồn dập hỏi: “Liễu Liên Chi là bà ngoại ruột của cậu thật sao?”
Mặc dù bởi vì Trương Nhu Giai cùng trưởng phòng Mã đã nghỉ hưu kết hợp lại muốn làm số hiệu tiêu chuẩn quân đội nên Liễu Liên Chi mới nổi giận.
Nhưng ngày hôm qua đúng lúc gặp con gái trở về, bà ấy vừa vui mừng vừa đau khổ, quên mất chuyện đó, cũng không nói cho Lâm Bạch Thanh, cho nên trước mắt thì Lâm Bạch Thanh vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Trương Nhu Giai và trưởng phòng Mã.
Nhưng Trương Nhu Giai lại cho rằng cô đã biết rồi, cho nên lập tức nói: “Bạch Thanh, chuyện số hiệu tiêu chuẩn quân đội không chỉ có cha nuôi của tôi nhúng tay vào, mà phía sau ông ấy còn có mấy lão lãnh đạo, phần lớn đều là từ Tổng chính phủ đến Tổng tham mưu đã về hưu, trước mắt ở trong bộ đội, cũng có thể nói là có một không hai.”
Lâm Bạch Thanh lại không biết cha nuôi của cô ấy là ai, cũng mặc kệ, lắc lắc hộp thuốc trong tay, qua loa nói: “Không tệ không tệ, cậu có một người cha nuôi rất rốt, cực tốt.” Rồi lại nói: “Tôi phải đi đến văn phòng của phó viện trưởng, chúng ta nói chuyện sau đi.”
Trương Nhu Giai vừa thấy đồ cô đang cầm trong tay là một thùng giấy còn mới tinh, bên trên có bốn chữ: Dược phẩm Linh Đan.