Nhưng thật ra nó cũng không có liên quan đến sinh hoạt t.ì.n.h d.ụ.c không an toàn, mà là bởi vì thiếu m.á.u tạo thành.
Người bệnh chẳng những khó chịu mà lại còn bị oan ức, hơn nữa cũng rất thê thảm.
Nếu nói đến các vị thuốc thì có một cách vô cùng đơn giản.
Ra ngoài tìm một công viên lấy lá cây thông về, rửa sạch nấu nước, mỗi ngày tắm một lần, tùy loại bệnh sẽ tắm khác nhau, vậy là được rồi.
Mà nếu như dùng kim Huyền Thiết thì chỉ cần năm phút, bổ sung máu, chức năng cơ thể được cải thiện, bệnh tự nhiên sẽ khỏi hẳn.
“Đúng lúc ngày mai em phải đến bệnh viện quân y, hay là anh cứ gọi người đó ra ngoài đi, em tiện thể châm cứu giúp anh ta một chút, năm phút là được.” Lâm Bạch Thanh nói.
Đàn ông mới hiểu đàn ông, Cố Bồi nghe vợ bảo thật sự có thể điều trị, cảm thấy cực kỳ may mắn, nói: “Được.”
Rồi lại nói: “Người bệnh mong chúng ta có thể che giấu bệnh tình của anh ta, cho nên…”
“Yên tâm đi, em sẽ giả bộ nghe không hiểu lời anh ta nói, điều trị xong là đi ngay.” Lâm Bạch Thanh tâm lý nói.
Cô còn sắp xếp lại thuốc, đang định cúp điện thoại thì Cố Bồi lại nói: “Đúng rồi, ngày 14 tháng 2.”
“Em biết rồi mà, em sẽ nghỉ ngơi mà.” Lâm Bạch Thanh nói xong, cúp máy.
Xuống tầng hầm lấy thuốc ra, bởi vì phải cung cấp bệnh viện quân y, Lâm Bạch Thanh còn cố ý đến nhà máy Đông Hải lấy một túi mới đóng gói, khi sắp xếp xong thì cũng đã nửa đêm, mới lếch cơ thể nặng nề quay về nhà, tắm rửa, nghỉ ngơi!
Cũng may năm mới đến rồi, mọi người sẽ không tìm trung y, cho nên Linh Đan Đường có thể nghỉ từ đêm giao thừa, thẳng cho tới ngày tám tháng Giêng.
Mà vốn dĩ đầu mùng ba hôm nay, vốn là ngày Lâm Bạch Thanh phải mang quà đến nhà những người bạn cũ của Cố Minh thăm các cụ chuyên gia, các cụ bác sĩ, các đàn anh, thăm người thân, nhưng vì để đưa thuốc đến bệnh viện quân y, và cũng là để điều trị cho người bệnh âm tính: vảy nấm bìu đáng thương kia, nên cô đã đến bệnh viện quân y từ sớm.
Vừa đến cửa lớn của bệnh viện, cô đã thấy cô Hai Mục là Mục Hồng Tinh ủ rũ chán nản từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, bà ấy lập tức duỗi tay ra ôm lấy cô, ôm lấy vòng eo của Lâm Bạch Thanh nói: “Tiểu Lâm, quân khu thực sự có văn bản phê chuẩn về số hiệu tiêu chuẩn quân đội sao, cô vừa mới vào viện hỏi hết khoa trung y một lượt, bọn họ người thì nói không rõ, người thì nói không biết, hình như không có chuyện này đâu.”
Cho nên bà ấy cũng đang lo lắng vì số hiệu tiêu chuẩn quân đội à, vừa đến nơi làm việc đã hỏi thăm tình huống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!