Mà theo như anh nói, trong số tất cả các đoàn khảo sát thì Thẩm Khánh Nghi đã đưa ra câu hỏi gian xảo nhất. Nhưng đồng thời bà ấy cũng chỉ ra một vài vấn đề quan trọng, đó cũng là vấn đề khó khăn mà bây giờ nhóm của Cố Bồi đang gặp phải.
Dù sao thì cô cũng là monitor của một nhà máy vô cùng lớn, thế nên kinh nghiệm của cô phong phú hơn Cố Bồi nhiều.
Nhưng tiếc rằng ngày mai đoàn khảo sát lại muốn rời đi, mà mục đích chuyến đi lần này của họ ra vì muốn xin hai bản quyền sáng chế phát minh dược phẩm cho nước Hoa, đổi lại họ phải cho gần mười loại dược phẩm của CIBA tiến vào trong nước, đưa ra thị trường tiêu thụ.
Chuyện làm ăn này có thể xem là nợ kinh tế, chỉ có bốn chữ để hình dung: thảm họa giá thành.
Trước đây không phải là Cố Bồi không yêu nước, mà là anh không có tình cảm chung gì đất nước và người dân trong nước cả.
Thế nhưng khi hệ thống chữa bệnh của quốc gia muốn vươn cao tiến đến ngưỡng cửa thương mại toàn cầu thì khắp nơi đâu cũng là hiệp ước không bình đẳng, chính điều đó đã làm nảy sinh nên tình yêu đất nước của Cố Bồi. Anh xúc động không kìm được mà nói: “Quốc gia của chúng ta bắt đầu quá chậm, về phương diện độc quyền sáng chế chi phí phải nộp quá đắt, có thể tính là nợ kinh tế, anh cũng không đành lòng.”
Lâm Bạch Thanh đang thu dọn thuốc thang, cô cười nói: “Có gì mà phải sợ đâu anh. Đợi đến khi chúng ta xin được bằng độc quyền sáng chế WTO cho thuốc trung y pha sẵn, trở thành nước thành viên của WTO thì thuốc trung y pha sẵn sẽ giúp thuốc tây các anh bù lại khoản thiệt hại đó.”
Ai mà nghe được những lời này chắc hẳn sẽ cười rụng răng mất.
Đương nhiên, nếu là Lâm Bạch Thanh của đời trước thì ngay cả nằm mơ cô cũng không dám mơ như vậy.
Nhưng bây giờ thì đã khác, nếu ngay cả Cố Bồi cũng khen ngợi trình độ của Thẩm Khánh Nghi thì bà ấy phải rất tài giỏi.
Lâm Bạch Thanh không dám mơ mộng hão huyền gì đến CIBA cả, nhưng nếu có sự trợ giúp của mẹ thì cô cũng bằng lòng nhận lấy.
Chờ đến khi có kết quả DNA rồi thì cô còn muốn chăm chỉ dựa hơi mẹ, để mẹ đưa Linh Đan Đường của cô ra thế giới nữa!
Hai vợ chồng trò chuyện xong thì Lâm Bạch Thanh định cúp điện thoại, bỗng nhiên Cố Bồi hỏi: “Phải rồi Thanh Thanh, đoàn khảo sát có một thành viên mắc phải một căn bệnh hiếm thấy, thế nhưng có lẽ thuốc mà người đó mang theo bị kháng dược tính do vấn đề về khí hậu, trong nước lại không có thuốc nào để thay thế, anh nghĩ là… không biết bên trung y các em có thuốc chữa không?”
Cái gọi là kháng dược tính thường phát sinh ở thuốc tây, giống như thuốc kháng sinh.
Thế thì đó là bệnh gì?”
“Bệnh gì vậy anh?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Cố Bồi do dự một lát rồi mới nói: “Là một loại bệnh nan y, nhưng có lẽ em nghe xong sẽ cười mất.”
“Bệnh lây qua đường t.ì.n.h d.ụ.c à?” Lâm Bạch Thanh vô thức hỏi.
Cô cảm thấy không thể nào đâu, CIBA thì sao, trong đoàn nghiên cứu khoa học có người mắc bệnh lây qua đường t.ì.n.h d.ụ.c sao? Điều này khó xảy ra lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!