Rõ ràng chỉ cần trốn thêm một tháng thôi là có thể được tự do rồi, vậy mà bà ấy lại mạo hiểm để đến đại lục, còn rời khỏi đoàn khảo sát để hành động một mình. Toàn bộ những nguy hiểm mất lý trí này hoàn toàn là bởi vì bà ấy rất tò mò về Lâm Bạch Thanh, tò mò về cuộc đời thật sự của bản thân.
Từ nhỏ Lâm Bạch Thanh đã có rất nhiều người yêu thương, nhưng cô lại không hề khao khát tình yêu của mẹ đến vậy.
So ra thì cô vẫn muốn rửa sạch oan khuất giúp Thẩm Khánh Nghi nhanh một chút, tìm lại công bằng vì hai mươi năm chạy trối c.h.ế.t của bà ấy!
…
Thẩm Khánh Nghi đã lặng lẽ đến đây một chuyến, Lâm Bạch Thanh áng chừng chắc buổi phỏng vấn của đoàn khảo sát vào ngày mai sẽ bị hủy.
Quả nhiên, khi cô đang châm cứu cho Liễu Liên Chi thì giọng nói của phó viện trưởng Lý vang lên bên ngoài: “Bác sĩ Tiểu Lâm?”
Lâm Bạch Thanh bước ra ngoài hành lang hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Phó viện trưởng Lý nói: “Ban nãy tôi nhận được thông báo, ngày mai đoàn khảo sát còn có một vài vấn đề cần phải thảo luận về Norcantharidin nên không đến Linh Đan Đường được, chúng tôi đành phiền cô chuyến này rồi, thật sự xin lỗi.”
Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh cũng chẳng hy vọng gì nên bèn cười nói: “Không sao cả, lần sau có cơ hội thì nói sau vậy.”
Phó viện trưởng Lý còn nói: “Ngày mai chúng tôi phải đi làm rồi. Bộ Y tế Quân khu vừa ra thông báo bảo chúng tôi tiến cử Tô Hợp Hương hoàn và An cung ngưu hoàng hoàn làm thuốc chuẩn bị sẵn cho trung tâm điều dưỡng, phiền cô ngày mai đưa hàng mẫu đến nhé.”
Lâm Bạch Thanh chấn động.
Liễu Liên Chi cũng hoảng hốt đến mức ngồi dậy: “Bệnh viện quân y chuẩn bị tiến cử thuốc hồi sức, lại còn là của hiệu Linh Đan Đường sao?”
Phó viện trưởng Lý cười nói: “Cái này cũng là nhờ vào bà cả. Mấy hôm trước bác sĩ Lâm cấp cứu cho bà ở trung tâm điều dưỡng, nhóm cán bộ kỳ cựu thấy thế thì ầm ĩ xin phép thuốc hồi sức từ bên trên. Bộ Y tế liền thông báo bảo chúng tôi gửi thuốc lên đó.”
“Đây là chuyện tốt, thế nhưng nhóm cán bộ kỳ cựu đã lui nhưng chưa hoàn toàn, lại còn muốn nhúng tay vào công việc của bộ đội, thế thì lại không tốt lắm.” Liễu Liên Chi nói một cách sâu xa.
Nhóm cán bộ kỳ cựu có quan hệ rộng rãi, địa vị cao, thậm chí có vài người có thể móc nối đến tận cả thủ đô, các đơn vị lớn như Tổng tham mưu và Tổng chính phủ. Bọn họ tuy lui nhưng không hoàn toàn, không còn nhiệm kỳ nhưng vẫn muốn nhúng tay vào công việc, quả thật là rất phiền phức.
Nhưng đây là chuyện mà phó viện trưởng Lý không thể đảm đương nổi.
Anh ấy cũng đang vội nên cười nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, vậy ngày mai tôi chờ cô ở đơn vị nhé!”
“Được chứ, cảm ơn phó viện trưởng Lý.” Lâm Bạch Thanh nói.
…
Phó viện trưởng Lý rời đi, bà ngoại và cháu gái nhìn nhau cười. Liễu Liên Chi không nhịn được nói: “Cơ hội này đúng là đến khéo quá, cũng rất tốt.”
Lâm Bạch Thanh rút châm ra giúp bà ngoại, phải nhanh nhanh về nhà tắm rửa rồi ủi quần áo, rửa mặt rồi vào kho thôi!
Mấy năm nay nước N bắt đầu nỗ lực toàn diện, sau khi xin bản quyền sáng chế phát minh quốc tế cho thuốc trung y pha sẵn thì đất nước cũng ý thức được mối nguy, thế nên họ cũng nhanh chóng đưa ra chính sách điều chỉnh, thông báo cho tất cả bệnh viện đưa ra nhiều thuốc trung y pha sẵn của nhãn hiệu lâu đời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!