Thịt mỡ sắp tới tay rồi lại bị Lâm Bạch Thanh phá nát, cô ấy đã tức muốn hộc m.á.u rồi. Mà cô ấy nhận cha nuôi, quan hệ với cha nuôi thì sao, chẳng lẽ Lâm Bạch Thanh không có?
Vậy Sở Xuân Đình là gì, quan hệ giữa Lâm Bạch Thanh và ông ta còn thân mật hơn nữa kìa?
Nghĩ vậy, Trương Nhu Giai cười nói: “Giáo sư Liễu, tôi với Lâm Bạch Thanh cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Bà nói tôi nhận cha nuôi là sai, vậy Lâm Bạch Thanh và ông cụ Sở Xuân Đình và bà thì sao, hành vi rất thân mật còn gì, vậy thì càng sai rồi phải không?”
Cô ấy nói tiếp: “Chuyện số hiệu quân đội cấp cũng là do bà nói với cô ấy phải không, quan hệ giữa bà và cô ấy có khác gì quan hệ giữa tôi và cha nuôi à?”
Liễu Liên Chi tức giận đứng dậy nói: “Đương nhiên là khác rồi, Lâm Bạch Thanh là cháu ngoại gái của tôi, là cháu gái ruột của Sở Xuân Đình. Cháu ngoại gái của tôi chưa bao giờ vào phòng tôi lúc nửa đêm, cô là một cô gái mà nửa đêm lén lút vào phòng cán bộ già, không xấu hổ thì thôi, còn làm như mình lắm là sao đây?”
Ở đầu dây bên kia, Trương Nhu Giai như bị sét đánh, trợn mắt há mồm.
Gì, cháu ngoại gái ruột?
Rõ ràng Lâm Bạch Thanh chỉ là một cô gái nhỏ ở nông thôn, trở thành cháu ngoại gái của Liễu Liên Chi từ lúc nào vậy?
Da đầu Trương Nhu Giai bỗng nhiên tê rần, thầm nói không ổn rồi, thế mà Liễu Liên Chi lại biết chuyện cô ấy vào phòng cha nuôi lúc nửa đêm, bà ấy còn muốn tố cáo lên trên nữa à?
Nếu tố cáo thật, cô ấy còn mặt mũi nào ở bệnh viện quân y nữa đâu, còn làm giá thế nào nữa đây? Phải làm sao đây?
Dưới lầu, sau khi nghe nói hôm nay đoàn khảo sát không tới, Lâm Bạch Thanh bèn tiễn hết tất cả mọi người đi.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, cô kéo từng hộp thuốc ra, nếu thuốc không còn nhiều nữa thì bổ sung thêm, sau đó lấy bàn đạp, chày giã thuốc, cối giã thuốc mà ngày nào cũng dùng ra lau sạch một lần, sau đó quét dọn vệ sinh tầng một. Thấy đã sắp sáu giờ, cô bèn chuẩn bị về nhà.
Ngay lúc này, cô đang khom lưng cất bàn đạp vào ngăn tủ thì nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng vang trên đỉnh đầu: “Xin chào.”
Lâm Bạch Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ đeo khăn quàng cổ, đeo cặp kính râm to, cô nhẹ nhàng hỏi: “Bác muốn chữa bệnh hay sao ạ?”
Người phụ nữ chần chừ, có chút bối rối, do dự một lát rồi đưa cổ tay ra: “Tôi muốn, chữa bệnh…”
Sau đó hỏi: “Chữa bệnh phải xem cánh tay phải không?”
“Đương nhiên, cháu phải bắt mạch cho bác chứ?” Lâm Bạch Thanh nói, lấy chiếc gối bắt mạch ở bên cạnh qua, vỗ phẳng, chỉ vào đó rồi nói: “Đặt cánh tay lên đây, để cháu bắt mạch cho bác trước.”
Người phụ nữ kéo khăn quàng cổ lên hai lần, lại do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt cánh tay lên trên.
Cổ tay bà ấy cực kỳ xinh đẹp, trên bàn tay có rất nhiều vết sẹo nông sâu, trên cánh tay cũng có vài cái lộ ra ngoài, hơn nữa tất cả đều có hình tròn. Đó có lẽ là vết sẹo do tàn t.h.u.ố.c lá gây ra.
Thấy Lâm Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, người phụ nữ hơi không vui, giục cô: “Được rồi, cháu có thể bắt mạch.”
“Bác thấy không khỏe ở đâu, muốn chữa bệnh gì?” Bắt mạch xong, Lâm Bạch Thanh hỏi.
Người phụ nữ do dự, nói năng lung tung: “Tôi, tôi có chỗ nào không thoải mái đâu, tôi… Thật ra tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn…”
Dù những người trẻ tuổi có điên khùng thế nào thì cũng hiểu đạo lý, chỉ cần nhận tội với thái độ tốt, họ sẽ không đánh người tùy tiện.
Nhưng những tên lưu manh và tệ bạc thì khác.