Thật ra nếu bà ấy đề nghị được ở bệnh viện quân y vào ngày hôm nay, cùng nhóm Cố Bồi gặp đoàn đại biểu của CIBA thì bà ấy đã có thể nhìn thấy con gái rồi. Nhưng bà ấy cảm thấy mình không quan trọng, lại muốn để con gái gặp cháu ngoại gái trước nên mới chờ ở Linh Đan Đường.
Kết quả phó viện trưởng Lý lại gọi điện thoại tới nói ngày mai CIBA mới đến.
Hơn nữa còn chưa chắc sẽ đến, chỉ nói có thể họ sẽ đến.
Tết nhất mà cháu ngoại gái không nghỉ ngơi, dậy sớm bứt tóc cất vào túi nilon, để đảm bảo còn mang theo một chiếc bàn chải đánh răng cũ của mình, sau đó tới Linh Đan Đường dọn dẹp từ trên xuống dưới, bận rộn cả một ngày trời.
Sẵn đó còn khám cho mấy bệnh nhân ăn tết đau bụng, uống rượu nhức người.
Chờ cả một ngày, cuối cùng lại công cốc?
Tuy biết con gái đã mất trí nhớ từ lâu, lạnh lùng mới là phản ứng bình thường.
Nhưng Liễu Liên Chi không khỏi cảm thấy đau khổ.
Bà ấy nghĩ rồi lại nghĩ, thầm nghĩ mình có thể dẫn cháu ngoại gái đến thẳng nhà khách của bệnh viện quân y để gặp con gái. Dù sao cũng là người thân, có quan hệ m.á.u mủ, bà ấy nhìn là biết ngay đó là con gái của mình. Nghĩ vậy, Liễu Liên Chi định đứng dậy thì điện thoại trên bàn reo lên.
Bà ấy bắt máy: “Alô?”
Người đối diện hỏi: “Là Bạch Thanh phải không, sao giọng cậu khàn thế?”
Liễu Liên Chi còn chưa kịp nói không phải thì người ở đầu dây bên kia đã nói: “Tôi là Nhu Giai đây, hôm nay tôi nghe người ta nói cậu đã thông báo việc số hiệu quân đội cấp cho tất cả dược đường ở thành phố Đông Hải rồi phải không?”
Liễu Liên Chi hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Chẳng lẽ không được à?”
Đầu dây bên kia là Trương Nhu Giai, đã thẹn quá hóa giận rồi: “Bạch Thanh ơi Bạch Thanh, tôi thật sự không biết nên nói cậu ngu hay nói cậu không có não mới được nữa. Chính sách của quân khu được đưa ra dựa trên quan hệ, tôi có quan hệ, vốn dĩ tôi muốn dùng quan hệ của mình để giấu chuyện số hiệu quân đội cấp, chỉ có hai chúng ta biết thôi. Thế mà cậu lại làm ngược lại, để tất cả phòng khám trung y ở cả Quảng Châu tới tranh giành, vậy thì có chỗ nào tốt cho cậu, cho tôi không?”
Liễu Liên Chi nghe giọng nói này hơi quen, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra: “Bác sĩ Trương Nhu Giai?”
“Không phải Lâm Bạch Thanh à?” Trương Nhu Giai hoang mang, vội vàng nói: “Tôi là Trương Nhu Giai, bạn học của cô ấy, tôi cúp điện thoại trước, khi nào cô ấy trở về thì nói gọi lại cho tôi nhé.”
“Trương Nhu Giai, Trương Nhu Giai của khoa trung y bệnh viện quân y à?” Liễu Liên Chi hỏi.
“Đúng vậy, là tôi.” Trương Nhu Giai nói.
Liễu Liên Chi đã hiểu ra mọi chuyện: “Bác sĩ Trương Nhu Giai, cô là con gái nuôi của trưởng phòng Mã đã về hưu đúng không?”
“Bà biết cha nuôi của tôi, bà là…” Trương Nhu Giai càng hoang mang.
“Tôi là Liễu Liên Chi.” Liễu Liên Chi nói: “Chúng ta nói tiếp chuyện số hiệu quân đội cấp đi, chuyện là thế nào, gần đây cô nhận trưởng phòng Mã làm cha nuôi, ban đêm còn hay ra vào phòng bệnh của ông ta, thì ra là vì chuyện số hiệu quân đội cấp à?”
Trương Nhu Giai ngạc nhiên, nói theo bản năng: “Giáo sư Liễu nói gì vậy, tôi không hiểu.”
Cô ta chỉ dùng một thương hiệu không chính thống vừa mới đăng ký mà có thể ôm hết tất cả số hiệu quân đội cấp của quân đội hải quân đương nhiên là vì có quan hệ, mà quan hệ của cô ấy đang nằm trong trung tâm điều dưỡng, chính là ông già họ Mã mà Liễu Liên Chi cực kỳ khinh thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!