Liễu Liên Chi không khóc lóc không làm ầm ĩ, trong lòng có thấy không thoải mái cũng cố gắng chịu đựng, chỉ muốn tốt cho cháu ngoại. Nhưng thời gian và sự quan tâm mà Lâm Bạch Thanh dành cho bà ngoại vẫn còn quá ít.
Có lẽ người mẹ ruột Thẩm Khánh Nghi còn chưa được hưởng thụ tình yêu thương mà bà ngoại dành cho cô. Tết này, chẳng lẽ cô về nhà họ Sở mà không qua ở với bà ngoại ư?
Nhưng còn thầy Cố Minh thì sao, đây là năm đầu tiên sau khi ông ấy qua đời, cô phải túc trực bên bàn thờ. Lâm Bạch Thanh cũng rất buồn rầu, không biết mình nên làm gì mới vẹn cả trăm đường.
Buổi sáng cô đã hẹn với Cố Bồi, ngày mai anh được nghỉ nên sẽ lái xe suốt đêm đưa Tiểu Thanh đến Thâm Hải. Ngày mai đặt mua vài món đồ tết và đồ dùng, sau đó đi dạo một lát, ngày mốt chính thức đón năm mới.
Vốn đã hẹn Cố Bồi sẽ tan làm vào lúc hai giờ, nhưng vì đoàn khảo sát của CIBA bất ngờ thay đổi lịch trình, bệnh viện quân y như lâm vào đại địch, phải mở họp, thế nên Lâm Bạch Thanh phải chờ đến bốn giờ thì chồng mới bước ra.
Họ lên xe, đến đón Tiểu Thanh rồi đi thẳng đến Thâm Hải.
Ngày hôm sau họ đi mua sắm cả ngày, thành công trở về, mãi đến buổi tối mới về đến nhà. Trên xe, hai chị em muốn bàn bạc về chuyện đón giao thừa.
Bọn sẽ sẽ ở nhà cũ của nhà họ Cố, ngày mai phải sắp xếp bài vị, người nhà họ Cố sẽ đến thắp hương. Dù sao thì Lâm Bạch Thanh cũng là con dâu chi trưởng, hơn nữa đây là tết đầu tiên ở nhà cũ nên không thể rời đi vào buổi sáng được.
Tối nay phải xào rau Tiến Vua, cô sẽ chuẩn bị thêm một phần, sáng mai nhờ Tiểu Thanh mang tới nhà họ Sở. Làm vậy chắc sẽ có thể an ủi ông lão hung dữ Sở Xuân Đình.
Nếu không, không thấy cô trở về, có khi ông ta sẽ cho người đến nhà họ Cố quậy mất, vậy thì không ổn. Chờ người nhà họ Cố tới, cô sẽ khóa căn phòng phía Tây lại, về nhà họ Sở ăn tết.
“Tết nhất, nếu chị không ở nhà cũ, có sợ chú Hoài Thượng sẽ trách móc gây sự không?” Tiểu Thanh nói. Em gái lo lắng, nếu con dâu Cả rời đi, người nhà họ Cố sẽ không vui.
Nhưng thật ra nếu không có ơn dưỡng dục của Cố Minh, người nhà họ Cố và Lâm Bạch Thanh đã không có liên hệ từ lâu. Nếu không phải vì Linh Đan Đường, cô cũng không muốn cúng bái mấy bài vị kia. Người khác còn được, Cố Ngao Cương vừa mới gây ra chuyện lớn như thế, người nhà họ Cố có mặt mũi gì mà tranh cãi với cô?
Mà trước mắt, theo như báo chí đưa tin thì nhà máy Hashimoto đã nộp đơn xin cấp Bằng độc quyền sáng chế quốc tế WTO cho hai loại thuốc trung y pha sẵn. Đây giống như một con đường vậy, người từng đi qua rồi chắc chắn sẽ có kinh nghiệm hơn người chưa từng đi. Thế nên từ giờ trở đi, các nhà máy thuốc trung y pha sẵn của nước N sẽ tập trung xin Bằng độc quyền sáng chế quốc tế WTO cho các phương thuốc trung y. Mà ở phương diện này, nhà họ Cố hay Ngao Vũ có thể giúp cô vài chuyện.
Nhưng bé Matsumaru là một quả b.o.m hẹn giờ.
Khi cô bắt đầu xin bằng độc chuyền sáng chế cho Sinopharm, có thể việc này sẽ lại bùng nổ. Đó là nghiệp do người nhà họ Cố bọn họ, do Cố Ngao Cương gây ra.
Lâm Bạch Thanh nể tình thầy mà sẵn sàng xào một đĩa rau tiến vua đã là tốt lắm rồi, còn để ý tới họ nữa thì đúng là cho họ mặt mũi quá rồi.
Nghe chị gái giải thích xong, Tiểu Thanh lại hỏi nhỏ: “Đúng rồi chị này, chúng ta đi rồi, anh rể phải làm sao đây? Người nhà họ Cố thắp hương xong là quay đầu về nhà mình ăn cơm, anh ấy biết đi đâu ăn cơm giao thừa đây?”
Cố Bồi đang lái xe ở phía trước, lúc này Lâm Bạch Thanh mới nhớ ra: “Đúng rồi, có chuyện này chị định nhờ anh rể em giúp, nhưng có thể anh ấy cũng không giúp được, vẫn là nhờ em thì hơn.”
Tiểu Thanh vui vẻ vô cùng, nóng lòng muốn thử, xoa tay đè giọng nói: “Đương nhiên là được rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!