Nhưng nếu phải về nước một cách cẩn thận như vậy, có nghĩa là bà ấy đã thật sự mất trí nhớ. Ngoại trừ những lần chịu tổn thương trong năm đó và những cơn ác mộng được tiềm thức bảo vệ, đúng là Thẩm Khánh Nghi không còn nhớ về chuyện ngày xưa nữa.
Hơn nữa, chú Hai xá xíu là người cứng đầu chuyên nói xấu đất nước, công việc và cuộc sống bình thường của Thẩm Khánh Nghi cũng có thành kiến rất lớn đối với đất nước nên sự cảnh giác của bà ấy rất lớn, đến nỗi nếu không có đoàn khảo sát, bà ấy sẽ không về nước.
Đoàn khảo sát có tổng cộng mười hai người, hồ sơ của Thẩm Khánh Nghi xếp vị trí thứ tư, chứng tỏ cấp bậc của bà ấy rất cao. Lâm Bạch Thanh lại suýt xoa một câu, mẹ mình thật là mạnh mẽ!
Phó viện trưởng Lý đang nói thì nhìn thấy tay của Liễu Liên Chi đang run rẩy, bèn hỏi: “Giáo sư Liễu đang thấy không khỏe ở đâu à?”
“Tôi không sao, cậu nói tiếp đi.” Liêu Liên Chi nói, bàn tay run rẩy vuốt ve cái tên tiếng Anh xa lạ.
Yean, trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là dê núi.
Mà từ nhỏ đến lớn, động vật mà Thẩm Khánh Nghi thích nhất là dê.
Đây đúng là con gái của bà ấy rồi, tên tiếng Anh cũng là con vật mà con bé thích nhất.
Đã nhiều năm trôi qua, lý trí nói với bà ấy rằng con gái bà ấy đã không còn sống nữa nhưng trực giác bảo bà ấy đừng tin. Liễu Liên Chi biết, chắc chắn con gái bà ấy sẽ trở về, hơn nữa còn trở về bằng cách mà bà ấy không thể ngờ được.
Quả nhiên, Liễu Liên Chi chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này.
Ngày họ tới đây là mùng hai Tết, bấm tay tính toán, chỉ còn bốn ngày nữa con gái bà ấy sẽ trở về. Nhưng con bé thật sự không nhớ người mẹ này sao, không còn chút ký ức nào nữa sao? Tuy Liễu Liên Chi đau khổ lắm nhưng bà ấy vẫn cảm thấy nhẹ lòng một cách khó hiểu.
Đã từng có một khoảng thời gian, người trong thành phố này đã trói buộc mẹ con họ, vung nắm đấm, nhổ nước bọt. Bà ấy mãi mãi không thể tha thứ cho những người đó, cũng muốn quên đi, quên sạch mọi thứ.
Nếu không, bà ấy không thể chung sống bình thường với những người đã từng làm họ tổn thương. Nếu con gái bà ấy đã quên tất cả, xét ở một góc độ nào đó thì đây cũng coi như là chuyện tốt.
Nếu không, bây giờ từ tỉnh đến thành phố, qua các khu vực, dường như tất cả những người lãnh đạo cấp trung đều đã từng phản đối họ, thế thì con bé biết phải bình tĩnh đối diện với họ như thế nào đây?
Lâm Bạch Thanh hỏi phó viện trưởng Lý: “Bọn họ sẽ đến mấy ngày, ở lại bao lâu, ở Linh Đan Đường, Bảo Tế Đường, mỗi nơi bao lâu?”
“Bọn họ vốn định đến thẳng Thủ Đô, đến bệnh viện lục quân trung ương, nhưng không biết tại sao lại muốn dành ra hai ngày để đến bệnh viện quân y trung ương để kiểm tra trung tâm nghiên cứu và phát triển Norcantharidin. Đương nhiên là chúng ta không cần phải lo lắng về việc này vì quân y Cố sẽ làm tốt thôi. Nhưng người phương Tây rất quan tâm đến trung y, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi. Bác sĩ Tiểu Lâm, Artemether và Norcantharidin là những loại thuốc tây được điều chế từ thuốc trung y, nó không phải là thuốc trung y pha sẵn thật sự, nhưng những gì các em đang làm chính là thuốc trung y pha sẵn thật sự. Đến lúc đó, băng rôn sẽ được treo và dán dây kim tuyến lên, tôi sẽ điều vài người từ khoa trung y giúp em một tay. Em nhìn người nước N mà xem, tôi nghe nói bài thuốc Tứ Quân Tử và Kiến Trung đã được cấp bằng sáng chế độc quyền WO rồi, chúng ta cũng phải cố gắng. Chúng ta phải cố gắng hăng say làm việc để đưa thuốc trung y pha sẵn ra thị trường quốc tế.” Phó viện trưởng Lý là một tín đồ trung y trung thành, ý chí bừng bừng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!