Hôm nay đã là ngày 27 tháng Chạp, chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết. Nhưng vẫn chưa có tin tức về việc Thẩm Khánh Nghi trở về.
Hôm nay Liễu Liên Chi đang dọn dẹp, chuẩn bị trả lại phòng, về nhà Thẩm Khánh Hà để ăn Tết.
Bởi vì tim bà ấy không tốt, đi lại rất vất vả, nhưng bà ấy luôn thích tự làm hết mọi việc, vì vậy làm một lúc nghỉ một lúc, từ từ sắp xếp lại quần áo của mình.
Lâm Bạch Thanh cũng đang giúp bà ấy dọn dẹp phòng ốc, vừa hay lúc này radio đang phát tin tức về “Đồng thuận năm 1992”, Liễu Liên Chi ngồi xuống, nghe rất cẩn thận, rất nghiêm túc, nghe nói từ nay về sau, việc qua lại giữa đại lục và bờ bên kia sẽ càng dễ dàng hơn, lần đầu tiên nghe bà ấy nhắc đến nhà họ Thẩm, bà ấy nói: “Tiếc là nhà họ Thẩm không còn ai nữa, nếu không, họ cũng có thể trở về thăm gia đình.”
“Người nhà họ Thẩm mà bà nói là chồng của bà ạ? Đó không phải là một gia tộc rất lớn sao, bây giờ không còn ai sao ạ?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Liễu Liên Chi bùi ngùi nói: “Ông ngoại cháu vốn bị lao phổi, người vợ thứ hai của ông ấy còn khiến ông ấy nghiện thuốc lá, em trai của mẹ cháu thì nhiều, đứa nào cũng chạy đây chạy đó, nhưng sức khỏe của chúng đều bị t.h.u.ố.c lá hủy hoại, khi đến bên bờ bên kia thì gặp cướp vài lần, bị bắt cóc tống tiền vài lần, rồi làm con tin, tiền mất hết, người cũng c.h.ế.t hết.”
Trong thời loạn lạc, con người chỉ là một tấm bèo trôi nổi.
Những người ở lại phải chịu sự chỉ trích, còn những người lấy tiền chạy trốn, cuối cùng cũng không thể có được một cái kết tốt. Liễu Liên Chi vẫn còn rất nhiều tình cảm với chồng mình.
Mặc dù người đó bị bệnh lao phổi cũng không yêu bà ấy, cưới bà ấy chỉ để có người quản lý tài sản trong nhà, còn có mấy người vợ bé, nhưng trong thời đại đó, lòng tốt của cha chồng đã đủ để bà ấy ghi nhớ suốt đời.
Đây có lẽ là lý do tại sao bà ấy mặc kệ nhà họ Thẩm mang tiền trong nhà bỏ đi. Bà ấy vượt biển trở về, hai bàn trắng tay bắt đầu lại sự nghiệp.
Sau khi nói hết tin tức, bà cụ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, dù sao thì con gái mình cũng sắp trở về, bà cụ rất vui, trên khóe miệng nở nụ cười, trông bà cụ rất vui vẻ. Lâm Bạch Thanh bóp vai cho bà cụ, lại hỏi: “Bà ngoại, bà nói lúc đầu bà đã thả hết những người trong nhà họ Thẩm đi, vậy tại sao bà lại lừa ông nội cháu ở lại, giữa hai người…”
Rốt cuộc đó là yêu nhau hay hận nhau?
Vành mắt Liễn Liên Chi ướt đẫm, sợ cháu gái nhìn thấy, bà ấy vội vàng quay đầu lau đi, cười hỏi: “Có phải ông ấy vẫn còn hận bà không, haizz, một việc lớn như vậy, ông ấy hận bà cũng là đương nhiên.”
Đương nhiên không thể nói là hận, hai tay Lâm Bạch Thanh không ngừng, miệng cũng không ngừng: “Tất nhiên là không, ông ấy nói ông ấy đã quên hết từ lâu rồi, chỉ là cháu hơi tò mò thôi ạ, muốn hỏi cho biết thôi mà, bà nói cháu nghe đi bà, tại sao vậy ạ?”
Liễu Liên Chi im lặng thật lâu, mới nói: “Đó thực sự là lỗi của bà, quả thực ông ấy nên hận bà, nhưng việc bà đã làm bà sẽ không bao giờ hối hận.”
“Tại sao vậy ạ, tại sao bà lại làm như vậy ạ?” Lâm Bạch Thanh ngừng đ.ấ.m bóp, hỏi tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!