Lâm Bạch Thanh cũng không nghĩ là sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy từ phòng khám, tính hết thì được hai nghìn đồng tiền lãi, vì vậy cô quyết định chia ra, bác sĩ Lưu và Mục Thành Dương mỗi người năm trăm, Tiểu Thanh và một số bác sĩ thực tập mỗi người hai trăm, để họ chia hết đi.
Cho bác sĩ Lưu và các chuyên gia thâm niên nghỉ phép trước.
Bệnh nhân lác đác vài người, cô và Mục Thành Dương dẫn theo một số bác sĩ thực tập dự trữ một ít thuốc trung y pha sẵn.
Sau Tết ông Táo, phòng khám không còn bệnh nhân nào nữa.
Vừa hay, mỗi ngày Lâm Bạch Thanh có thể dành thời gian để đi thăm Liễn Liên Chi.
Bởi cơn nhồi m.á.u cơ tim cấp tính lần trước, bệnh thấp tim của bà ấy đã trở nặng hơn, hiện đang nằm dưỡng bệnh trên giường. Không giống như Sở Xuân Đình và Thẩm Khánh Hà, mỗi ngày ba cuộc điện thoại, thúc giục hỏi han khi nào Thẩm Khánh Nghi trở về. Liễu Liên Chi khá bình tĩnh về mặt này, ngược lại bà ấy còn khuyên Lâm Bạch Thanh không nên quá vội vàng.
Theo lời bà ấy nói, Thẩm Khánh Nghi có chủ kiến riêng của mình, nếu đưa ra lựa chọn thì chắc chắn bà ấy sẽ đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho bản thân. Vì vậy, nếu bà ấy đã quyết định trở về, mọi người cứ bình tĩnh mà chờ đợi.
Nếu bà ngoại đã không vội thì Lâm Bạch Thanh cũng không cần phải an ủi bà ấy nữa, lại lần nữa, từ tận trong đáy lòng cô cảm thấy bà ngoại thực sự là một người rất tốt. Trong khi đó, Sở Xuân Đình vẫn là một người chuyên gây rắc rối.
Gần đây thời tiết không ổn định, thắt lưng của ông cụ không được khỏe, tê liệt, không cảm giác.
Với lại rõ ràng gần đây sức khỏe của Tiểu Nhã cũng không tốt nên được cô bé đưa về nước để điều trị, nhưng Sở Thanh Tập không chịu về nước, ông cụ nhất thời nóng giận, nằm liệt trên giường, cận kề bại liệt.
Nhưng dù đã như vậy, ông cụ vẫn không quên giở trò. Thấy cũng sắp đến giao thừa, ông ta đã lên kế hoạch về việc đón năm mới, tất nhiên ông ta nói cũng rất hay ho.
Ông ta nói: “Thanh Thanh, ông nghĩ kỹ rồi. Tết năm nay cháu đến lo liệu nhà chúng ta, đêm giao thừa, nếu bà ngoại cháu muốn đến nhà chúng ta, ông sẽ rất hoan nghênh.”
Ý đồ của ông ta đã được tính toán từ lúc sinh nhật Sở Thanh Tập cho đến bây giờ, tại sao lại muốn làm hòa với Liễn Liên Chi, chính là vì hy vọng cháu gái mình có thể ở nhà họ Sở trong ngày 30 Tết.
Hôm nay Lâm Bạch Thanh dùng kim châm để châm dược cứu cho ông cụ, hiệu quả này sẽ rất tốt nhưng nó sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho kim châm, tất nhiên người bình thường thì cô không nỡ dùng, cô châm một ít dược thảo, cười nói: “Ông còn chưa chính thức xin lỗi, bà ngoại cũng chưa tha thứ cho ông, ông lại muốn tôi mời bà ấy, e là không hay lắm?”
Gần đây Sở Xuân Đình nằm liệt giường, thường nổi nóng, lòng khoan dung trước đây cũng biến mất. Người già mà, thường hay cằn nhằn, lại đào lại những chuyện cũ.
“Thanh Thanh, g.i.ế.c người chẳng qua là cúi đầu thấp một chút, ông đã xuống nước trước rồi, cũng xin lỗi rồi, còn muốn ông làm gì nữa?” Ông cụ nói: “Năm đó, tất cả các nhà tư bản đều tập trung ở ven biển, chuẩn bị rời đi, bà ấy có thể để lại bất kỳ ai để chịu tội thay, nhưng tại sao lại là ông, tại sao bà ấy lại nhất quyết chọn ông?”
Nghẹn ngào một lúc, ông ta lại nói: “Nếu lúc đó ông sang bờ bên kia, có lẽ sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay, nhưng ít nhất cha của cháu sẽ không chết.”
Nhắc tới cũng lạ, những nhà tư bản lớn năm đó ai cũng tấp nập bỏ chạy, ngay cả Thẩm Khánh Nghi cũng thả cả chồng mình ra, nhưng lại cố ý để một mình Sở Xuân Đình ở lại, thực sự giống như vì căn hận mà cố ý trả thù.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!