“Ủa, đây không phải là số điện thoại của cô Lâm sao? Tại sao ngài Cố lại nghe điện thoại?” Đổng Giai Thiến vui vẻ hỏi.
Cố Bồi khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Đổng có việc gì sao?”
Nếu như bình thường, anh có thể từ chối nói chuyện với đối phương, nhưng người ta gọi điện đến, tất nhiên anh phải nghe.
Lâm Bạch Thanh muốn đi tắm, tất nhiên cô không nghĩ sẽ đi ngay bây giờ, cô chỉ định đứng dậy đi lấy khăn tắm và đồ ngủ của mình nhưng Cố Bồi lại vươn tay ra kéo cô ngồi lên mép giường, anh cũng ngồi xuống.
Trong điện thoại, Đổng Giai Thiến nói: “Ngài Cố, cháu muốn nói cho chú một bí mật, nhưng chú nhớ giữ bí mật cho cháu nhé.”
Cố Bồi nói: “Vậy tốt nhất cô càng không nên nói với tôi, bởi vì giữa tôi và vợ tôi không có bí mật nào cả, cô nói cho tôi biết cũng có nghĩa là nói cho cô ấy biết, được rồi, tắt máy đây.”
Sao anh lại không chịu hợp tác chút nào vậy?
Đổng Giai Thiến nghe xong thì hoảng hốt, vội nói: “Nhưng… nhưng nó liên quan đến cô Lâm.”
Cố Bồi nói: “Nếu nó liên quan đến vợ tôi vậy tôi càng phải nói với cô ấy, giữa vợ chồng với nhau, thành thật chính là điều đầu tiên.”
Một lúc lâu sau, Đổng Giai Thiến lại thở dài một hơi, mới nói: “Được thôi, nhưng cháu vẫn hy vọng chú có thể giữ bí mật này.”
Ngập ngừng một lúc, cô ta lại nói: “Bởi vì vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa”, hôm nay Sở Cảnh sát thành phố cảng đã gọi điện cho cha cháu, sau đó nguyên cả một ngày tâm trạng của cha cháu đều buồn bực không vui, cháu cũng rất buồn.”
Quả nhiên có liên quan đến Lâm Bạch Thanh, trong vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa”, cô là đương sự. Rõ ràng vì điều tra vụ án đó, cảnh sát Đổng đã gặp phải rắc rối rồi, tâm trạng của Đổng Giai Thiến cũng không tốt.
Dù gì cũng tìm người ta nhờ giúp đỡ, theo lý thì Cố Bồi nên an ủi đối phương một chút.
Nhưng anh không hiểu thương hoa tiếc ngọc, cũng không biết làm thế nào để an ủi, ngược lại anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi hiểu rồi, cảnh sát Đổng không muốn hợp tác với phía đại lục nữa, muốn tuyên bố rút lui phải không?”
Nếu như nói không hợp tác nữa từ sớm thì còn hay, Đổng Tất Siêu: cảnh sát Đổng đã hợp tác với đại lục mấy năm nay rồi, bây giờ nói không hợp tác nữa thì chẳng phải những việc làm từ trước đến nay đã thành công cốc hết rồi sao?
Vậy việc kinh doanh, dự án mà Đổng Giai Thiến hợp tác với quân khu, quân khu còn có thể tiếp tục hỗ trợ cô ta không?
Mặc dù Đổng Giai Thiến còn nhỏ nhưng cô ta dám đến đại lục làm kinh doanh trong thời đại như này, với lại còn làm ăn thành công như vậy, điều đó chứng tỏ cô ta là một cô gái rất thông minh.
Nghe Cố Bồi hiểu lầm cha mình, cô ta vội nói: “Không không, cha cháu thường nói mình là con cháu của Viêm Hoàng, phải đặt quốc gia lên trên hết, là một người kiên định của phái Hồi Quy, ngày đêm mong ngóng năm 1997, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác.”
Cố Bồi hỏi ngược lại: “Vậy tại sao ông ấy lại lo lắng?”
Lâm Bạch Thanh chỉ muốn dịch chuyển chỗ ngồi một chút nhưng anh lại dùng sức kéo mạnh một cái, ra hiệu cô ngồi xuống. Giống như nếu vợ anh không ở bên cạnh thì người phụ nữ đối diện sẽ ăn anh vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!