Vì Bob, bà ấy đã mang trên mình một vụ án g.i.ế.c người, đưa Bob đến nơi đất khách quê người, dành hết tình thương của mình cho Bob, bây giờ lại nói với bà ấy Bob không phải là do bà ấy sinh ra, bà ấy có một đứa con khác, sao mà bà ấy có thể chấp nhận được?
Đó là đang phủ nhận cả cuộc đời này, phủ nhận sự hy sinh cả đời này của bà ấy.
Trong điện thoại, Thẩm Khánh Nghi có chút do dự: “Cháu… cháu có buồn không?” Bà ấy vẫn sợ cô sẽ buồn.
Lâm Bạch Thanh vội nói: “Không sao đâu ạ, cháu không buồn, cháu không buồn chút nào cả.”
Mặc dù chú Hai xá xíu luôn làm chuyện xấu, nhưng cô cũng sợ ông ta bị đánh chết, mẹ cô sẽ phải mang trên mình vụ án g.i.ế.c người.
Thẩm Khánh Nghi hít một hơi thật sâu, cuối cùng bà ấy nói: “Tôi sẽ trở về, với lại tôi sẽ mang theo một bộ chế phẩm sinh học giám định DNA, nếu đúng như lời Jenny nói, cháu là con của tôi… vậy thì cũng quá… quá…”
Bà ấy tưởng rằng cuộc sống mà bà ấy tưởng tượng đã đủ tàn nhẫn rồi nhưng không ngờ sự thật còn tàn nhẫn hơn. Và nếu bà ấy thực sự bỏ rơi đứa con ruột của mình, nuôi dạy một người lạ thì cuộc đời bà ấy có ý nghĩa gì đây?
Cuối cùng, bà ấy lại nói: “Không phải là tôi không muốn nhận cháu, chỉ là tôi không thể nào chấp nhận sự thật này, đợi tôi đến đại lục, chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau.”
“Bác đặt vé máy bay ngày nào, cháu sẽ đến đón bác.” Lâm Bạch Thanh vội nói. “Không cần, cảm ơn, vậy… tạm biệt.” Sau khi nói xong, Thẩm Khánh Nghi đã cúp điện thoại.
Vừa rồi Sở Thanh Tập bị đá ngã khỏi ghế nhưng ông ta cố gắng vùng vẫy, bò dậy, ngồi thẳng lên.
Ông ta là người có con gái, ông ta càng hiểu rõ những tâm tư nho nhỏ của con gái, mặc dù con của mình đang ở trong một mớ hỗn độn nhưng mọi thứ ông ta làm đều là phấn đấu cho Tiểu Nhã, ông ta cũng không chịu được sự lạnh nhạt của người khác đối với con gái.
Vì vậy, mặc dù biết rõ sẽ bị đánh nhưng ông ta không thể kiềm chế được cái miệng của mình: “Yean, Thanh Thanh thật sự là con gái của chị, nó là một đứa nhỏ từ nhỏ đã không có mẹ, rất đáng thương, chị xem chị không dỗ dành nó thì thôi, chị còn… con bé sẽ đau lòng như thế nào đây?”
Thẩm Khánh Nghi quay lại, nhìn thấy Sở Thanh Tập băng bó đầy đầu, bà ấy do dự: “Có phải tôi đã làm tổn thương con bé rồi không?”
“Tất nhiên rồi, những lời chị nói toàn là thứ gì đâu không, mỗi một câu mà chị nói đều đủ để làm con bé buồn đấy.” Sở Thanh Tập nói.
Thẩm Khánh Nghi lại hỏi: “Con bé thích cái gì, tôi có thể tặng cho con bé.”
Người Sở Thanh Tập đã sắp phế rồi nhưng ông ta vẫn không quên kế hoạch làm giàu của mình: “Tiền, thẻ xanh. Bob đã từng đến Trung Quốc, đâu phải chị không biết, trong nước khác với nước M chúng ta, vì sự vô dụng của chính phủ, kinh tế vô cùng lạc hậu, các phương diện khác cũng rất kém cỏi, tất cả mọi người đều muốn có một chiếc thẻ xanh, ai cũng muốn ở lại nước M, chị cho con bé tiền với thẻ xanh đi!’”
Thẩm Khánh Nghi khoanh hai tay trước ngực, nhìn ông ta một cách lạnh lùng, một lúc sau, hỏi ngược lại Sở Thanh Tập: “Nếu con bé thực sự thích thẻ xanh, không phải cậu nói cậu là chú của con bé sao, cậu cũng có thể giúp con bé làm thẻ xanh mà, tại sao cậu lại không giúp con bé?”
Sở Thanh Tập thích tiếp xúc với những người hơi ngốc một chút.
Người như Thẩm Khánh Nghi quá thông minh, mới hai ba câu mà bà ấy đã vạch trần gốc gác của ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!