Bỗng nhiên Lâm Bạch Thanh cũng bị cứng họng.
Là một người nắm quyền lực trong tay, Sở Thanh Tập chưa bao giờ tin vào chính phủ, còn Thẩm Khánh Nghi thì càng không cần phải nói. Bà ấy đã từng bị ngược đãi, từng bị tổn thương một cách tàn bạo trong thời đại đó, khi bà ấy mất trí nhớ mà bà ấy vẫn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng đó.
Thử hỏi làm sao bà ấy có thể tin tưởng chính phủ?
Lâm Bạch Thanh cứ im lặng mãi như vậy sẽ khiến Thẩm Khánh Nghi tức giận, Sở Thanh Tập vẫn còn muốn nhiều lời: “Thanh Thanh… Thanh Thanh…”
Chỉ nghe thấy một tiếng đùng rồi lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lâm Bạch Thanh đau đến nỗi phải nghiến cả răng.
Có lẽ là vì chú Hai xá xíu không nghe lời, Thẩm Khánh Thi lại đánh ông ta một trận nữa.
Sau khi đánh xong, Thẩm Khánh Nghi rất bình tĩnh, lại hỏi: “Hay là nói tôi có thể tin tưởng chính phủ của cậu được không? Cậu có thể thay mặt chính phủ của cậu cho tôi một lời hứa đảm bảo an toàn của tôi không?”
“Thanh Thanh chỉ là một đứa trẻ bình thường, nó có thể hứa hẹn gì với cậu? Chính phủ đại lục lại lạnh nhạt như vậy, nhiều năm như vậy rồi, bọn họ chỉ biết ra vẻ bề ngoài, âm thầm hãm hại người dân, cậu không thể tin tưởng… Hừm!” Chú hai lại ăn thêm một gậy nữa.
Hiện tại là như này, đơn xin phúc thẩm đã được nộp lên thành phố cảng, theo thủ tục, bất kể là sớm hay muộn, bất kể là nói ra sự thật hay tiếp tục lừa dối thì Sở Cảnh sát nhất định sẽ cho bên đương sự một lời giải thích.
Mà bên quân đội cũng muốn nhân cơ hội này để thu thập thêm một số thông tin về băng nhóm của Trương Tử Cường. May mắn là sau khi trở về, băng nhóm tội phạm gây nguy hiểm cho trật tự xã hội ngay lập tức đã bị tóm cổ hết cả bọn. Theo lý thì Lâm Bạch Thanh nên thuyết phục Thẩm Khánh Nghi, để bà ấy lập tức trở về, tận dụng cơ hội này để rửa sạch oan ức. Nhưng trong lúc nhất thời cô đã do dự, bởi vì lúc đầu là Liễu Liên Chi đã đưa Thẩm Khánh Nghi lên tàu, để bà ấy lại trong nước. Nhưng sau khi ở lại, những gì Thẩm Khánh Nghi đã trải qua cũng là điều mà Liễu Liên Chi đau lòng nhất trong đời này của bà ấy.
Tình hình ở thành phố cảng phức tạp như vậy, hiện tại bà ấy chưa trở về, nếu như Thẩm Khánh Nghi trở về, vì yếu tố chính trị mà chiến khu hải quân lại không dám trực tiếp bảo vệ bà ấy, lại khiến bà ấy rơi vào nguy hiểm ở thành phố cảng thì sao?
Vì vậy, Lâm Bạch Thanh không thể đưa ra lời hứa này được, ngay cả nếu cô đồng ý lời hứa này thì Thẩm Khánh Nghi cũng sẽ không tin. Nhưng nếu cô không chịu hứa thì mẹ cô sẽ làm như thế nào?
Bà ấy sẽ đánh Sở Thanh Tập một trận, sau đó trốn đi, không liên lạc với bất kỳ ai nữa.
Cầm cây gậy bóng chày trên tay, Thẩm Khánh Nghi trói chặt chú Hai, trong đầu Lâm Bạch Thanh đã tưởng tượng ra được hình ảnh của bà ấy. Nhưng cô cũng do dự, cô không biết phải trả lời như thế nào mới phải.