Lâm Bạch Thanh tiến lên một bước ép hỏi: “Tại sao?”
Cố Bồi nói: “Với anh, có một bộ đồ chơi là đủ rồi, hơn nữa còn là do em tặng, anh chỉ cần giữ gìn nó thật cẩn thận là được, anh không cần nhiều đồ chơi.”
“Không đúng.” Lâm Bạch Thanh nói xong, để món bảo bối mà anh trân quý nhất lên bệ cửa sổ, vòng tay ôm cổ anh, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ như có như không.
Hơi thở của Cố Bồi trở nên thô nặng, anh chưa từng thử nhưng anh biết phòng tắm play, đối với một người đàn ông trưởng thành thì tất nhiên là sẽ tốt hơn đồ chơi. Nhưng vợ nói không đúng là không đúng chỗ nào?
Chàng trai có môi hồng răng trắng, tóc ướt sũng, cả người cũng ướt sũng. Cơ bắp của anh không quá phát triển, gầy nhưng khá săn chắc, rất có tính công kích. Nhưng thần thái trên mặt anh giống như một đứa bé.
Lâm Bạch Thanh bổ sung thêm một câu: “Em không thích cách xử lý của anh đối với chuyện này, hơn nữa em còn rất tức giận.”
Sau khi Cố Bồi biết mình được Lâm Bạch Thanh chọn lựa thì liền cẩn thận, dựa vào công thức trên sách giáo khoa, muốn làm một người chồng tốt vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, lại còn trưởng thành, nhưng anh cảm thấy bối rối, những thứ học được đều chỉ là lý thuyết, hơn nữa người vợ này của anh là một người phụ nữ yên tĩnh như trạch nữ, di chuyển như thỏ, có thể châm cứu cũng có thể đánh nhau với xã hội đen, Cố Bồi anh không kiểm soát được.
Anh cũng không biết tại sao cô lại tức giận, nhưng điều này khiến anh rất căng thẳng.
“Anh phải từ chối thẳng thừng, nói với cô ta ngay tại chỗ rằng anh là đàn ông đã có vợ, không nhận bất cứ món quà nào từ người phụ nữ cùng tuổi ngoại trừ vợ, bởi vì như thế vợ của anh sẽ không vui.”
Cố Bồi cẩn thận suy ngẫm, quả thật đây đúng là câu trả lời cực kỳ đúng chuẩn. Vừa không làm tổn thương đến lòng tự tôn của đối phương, vừa có thể khiến đối phương biết khó mà lui.
Căng thẳng xong lại có được câu trả lời, anh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên quyết: “Lần sau anh sẽ nói như vậy với Đổng Giai Thiến.” Lâm Bạch Thanh thả cổ anh ra, hôn má chồng và nói: “Em đi ra ngoài, anh mặc quần áo vào đi.”
Cố Bồi kéo vợ lại, sức lực hơi mạnh khiến cô đụng vào lồng n.g.ự.c mình. Hôm nay Tiểu Thanh không ở nhà, đương nhiên bọn họ muốn làm gì cũng được.
Thế nhưng thật không may là đúng lúc này, điện thoại mà Lâm Bạch Thanh đợi cả một ngày nhưng cũng không kêu lại đột ngột vang lên. Hai người nhìn nhau, Cố Bồi là đạn đã lên nòng nên chỉ có kích thích, còn muốn kéo vợ lại. Lâm Bạch Thanh đã đợi cả ngày rồi nên đẩy Cố Bồi ra, bọc khăn tắm lao ra khỏi cửa.
“Alo, Thanh Thanh, là chú.” Là Sở Thanh Tập, giọng nói nghe thật mệt mỏi.
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Mẹ cháu đâu?” Lại hỏi tiếp: “Chú có ổn không, không…” bị đánh c.h.ế.t chứ.
Sở Thanh Tập hít một hơi thật sâu, nói: “Thanh Thanh, cô Thẩm bảo chú giúp bà ấy chuyển lời cho cháu.”
“Chú nói đi, cháu đang nghe.” Lâm Bạch Thanh đáp.
Cô đoán lúc này Thẩm Khánh Nghi đang ở bên cạnh Sở Thanh Tập, vì thế không cố tình nói to.
Sở Thanh Tập kể: “Cô Thẩm nói dây thần kinh trí nhớ ở não của bà ấy bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, cho nên không nhớ ra nổi những chuyện cũ một cách chính xác, nhưng trong đầu bà ấy sẽ thường xuyên có một số cảnh bị đám người điên cuồng vây xung quanh, bị sốc, bị chửi rủa, bị đánh đập khiến bà ấy đau đầu và đánh trống ngực, đồng thời làm cho bà ấy mơ hồ cảm thấy mình từng sống trong một địa ngục vô nhân đạo. Bà ấy bằng lòng tin tưởng tất cả những gì chúng ta kể, cũng rất hy vọng về nước tìm lại trí nhớ, bởi vì chỉ cần là quá khứ của bản thân, cho dù cực kỳ kinh khủng, bà ấy cũng có can đảm để nhận, chỉ có điều…”
Tạm dừng một lát, ông ta nói tiếp: “Bà ấy bảo rằng bà ấy không tin chính phủ thành phố cảng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!