“Chú không sao chứ, chưa c.h.ế.t hả?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
Sở Thanh Tập luôn không nắm bắt được đúng trọng điểm, hiển nhiên cũng là vì quá sợ hãi, nói: “Chốc nữa bà ấy sẽ về, đến lúc đó cháu hãy gọi điện thoại cho chú, bắt máy rồi thì đừng nói gì cả, trực tiếp bảo mẹ cởi trói cho chú trước, nếu không chú e rằng chú sẽ đi tong ở đây.”
“Trước hết chú đừng tắt máy, hai chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện, tý nữa bà ấy đi vào thì cháu sẽ bảo.” Lâm Bạch Thanh đành nói.
Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô cũng không quá hiểu Thẩm Khánh Nghi, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Đột nhiên Sở Thanh Tập la to: “Đến rồi đến rồi, bà ấy đến rồi, mau bảo đi, để bà ấy thả chú ra trước, trời ơi đau quá!”
Bánh trứng của Lâm Bạch Thanh đã được làm xong, cô nhận lấy cắn một miếng to, đúng lúc nghe thấy. Cô cũng hắng giọng chuẩn bị thật tốt, chỉ cần Thẩm Khánh Nghi tiếp điện thoại thì cô sẽ tự thuyết phục bà ấy.
Nhưng khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, Lâm Bạch Thanh còn chưa kịp gọi một tiếng mẹ thì điện thoại đã bị cúp. Sau đó cô gọi lại, điện thoại bị cúp máy. Gọi lại, điện thoại bị tắt nguồn luôn.
Như thế này không ổn chút nào.
Thứ nhất, Thẩm Khánh Nghi mất hết trí nhớ, vả lại bà ấy vô cùng cảnh giác, phòng bị với tất cả mọi người.
Cộng thêm Sở Thanh Tập quá liều lĩnh, không lựa lời mà lại nói thẳng ra, khiến bà ấy bị dọa.
Bây giờ Thẩm Khánh Nghi chẳng phân biệt được địch ta, vì an toàn của bản thân nên bà ấy trói Sở Thanh Tập lại, tra hỏi về tình hình của bà ấy.
Ở một nơi xa, Lâm Bạch Thanh vẫn cứ chờ đợi.
Trở về nhà, cuối tuần rồi, vốn nên được nghỉ ngơi.
Nhưng trong lòng Lâm Bạch Thanh có mối bận tâm, không rảnh rang được, cầm điện thoại quay trở lại dược đường, thu dọn tiệm thuốc cả một ngày.
May là sau khi Cố Bồi đi một chuyến đến quân khu Thâm Hải thì cuối cùng buổi chiều cũng mang về tin tức tốt.
Nghe nói, bởi vì vụ án có liên quan đến Trương Tử Cường nên tham mưu trưởng Lục bảo rằng bọn họ sẽ âm thầm giúp đỡ để thu thập chứng cứ phạm tội của đám Trương Tử Cường.
Nói cách khác chỉ cần Thẩm Khánh Nghi về, xuất hiện trước tòa với tư cách là đương sự và biện hộ cho bản thân, cục tình báo của quân đội sẽ phái người bí mật bảo vệ sự an toàn của bà ở thành phố cảng, cho đến khi vụ án kết thúc mới thôi.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết chính là Thẩm Khánh Nghi phải trở về, tự mình ra mặt.
Kể từ lúc trước đi nước M rồi trở về tới tận khi sắp đến tết, hầu như Lâm Bạch Thanh chưa từng nghỉ ngơi. Coi như hôm nay có thể nghỉ ngơi được một chút.
Khoảng thời gian gần đây Cố Bồi cũng quá bận rộn, gần như là không thở nổi.
Mà theo bọn họ, chỉ cần quân đội sẵn lòng ra tay giúp đỡ, vụ án Thẩm Khánh Nghi hoàn toàn được lật lại không chút nghi ngờ. Bây giờ chỉ cần Sở Thanh Tập thuyết phục Thẩm Khánh Nghi khởi động máy và gọi điện, tất cả mọi chuyện có thể được giải quyết dễ dàng.
Hôm nay Tiểu Thanh không ở nhà, chỉ có hai người bọn họ.
Cố Bồi đi tắm rửa, Lâm Bạch Thanh chờ điện thoại suốt, nhưng chờ hoài chờ mãi vẫn không chờ được tiếng điện thoại vang lên, hơn nữa Cố Bồi tắm cả buổi rồi mà vẫn chưa đi ra, cô cũng còn chưa tắm nên liền đi gõ cửa
Cô vừa gõ cửa, Cố Bồi lập tức nói: “Anh tắm xong rồi, đi ra ngay đây.”
Phòng tắm có cái cửa sổ làm bằng kính phủ mờ, không rõ ràng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy ở bên trong.
Cố Bồi là một người bình thường, nhưng chỉ cần đi vào phòng tắm, cầm đồ chơi lên là sẽ không bình thường. Anh không tắm rửa, mà là xả nước, ở trên cửa sổ chơi đồ chơi.
Cảm thấy mọi chuyện về cơ bản đã chắc như đinh đóng cột, Lâm Bạch Thanh cũng có tâm trạng, lúc này mới nhớ tới việc ghen và dạy dỗ chồng. Cô đưa tay mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy Cố Bồi chưa mặc quần áo đang lau đồ chơi: “Phải rồi, đồng chí Cố Bồi, có phải lễ Giáng Sinh đã qua rồi không?”
Lâm Bạch Thanh nói xong thì đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!