Cố Bồi đặt Liễu Liên Chi đã ngã xuống lên giường bệnh, nói: “Đi điều trị gấp, anh đi theo.”
Bạch Thanh nói: “Không, bà ấy bị co thắt động mạch vành cấp tính, cấp cứu bằng trung y sẽ rất tốt.”
Còn chưa trông thấy Mục Thành Dương, cô hô to: “Sư ca, sư ca!”
Đều là bác sĩ, phương pháp mà Lâm Bạch Thanh chọn rất tốt đối với thân thể của Liễu Liên Chi về mặt lâu dài.
Nhưng nếu là ngắn hạn, nhồi m.á.u cơ tim cấp tính tranh thủ sớm được giây nào tốt giây đó, có thể khiến bệnh nhân nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, giảm thiểu nguy cơ tử vong. Cả hai vừa có lợi vừa có hại, nếu có chọn thì phải chọn cách có lợi nhất đối với bệnh nhân.
Lúc này, Cố Bồi cũng không thèm nhận người thân, mạnh mẽ giành lấy giường di động, coi đồng hồ: “Anh cho em hai mươi giây, nếu Mục Thành Dương không đến thì phải đi điều trị gấp.”
Lâm Bạch Thanh cũng sốt ruột, dù sao cô chỉ sống lại, không phải thần, không thể chu toàn mọi mặt. Cũng giống như Mục Thành Dương, đã hơn một tiếng rồi thế mà anh ấy vẫn chậm chạp chưa xuất hiện. Cô buông giường di động ra, nghĩ rằng cứ để cho bà ngoại đi cấp cứu đi.
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng của Mục Thành Dương xuất hiện ở đằng xa, anh ấy bước đi rất vội vàng, nhưng bây giờ không phải là vội vàng, mà là phải chạy nhanh như điên mới được.
Lâm Bạch Thanh đẩy xe chạy: “Sư ca, nhồi m.á.u cơ tim cấp tính, mua đưa châm cho em, chuẩn bị chích m.á.u huyệt Thập Tuyên, lẹ lên!”
Mục Thành Dương vừa thấy cũng mới chạy lên, vừa chạy vừa bới đồ đạc.
Mà người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này Sở Xuân Đình đang cảm thấy hối hận, hối hận không nên giở trò âm mưu, nhất quyết xin Liễu Liên Chi tha thứ cho mình.
Quả thực Thẩm Khánh Hà sắp suy sụp, thầm trách chị gái còn chưa trở về, cháu gái nhỏ làm như thế có ý gì, có thể cứu người được sao, lỡ như chị bà còn chưa trở về mà mẹ đã chết, không được gặp mặt lần cuối thì phải làm sao bây giờ?
Đối với Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương, đây chỉ là một việc tiện tay trong công việc thường ngày của bọn họ. Nhưng đối với người xem, dẫu sao việc trung y chỉ trị những bệnh vụn vặt đã hằn sâu vào nhận thức chung của mọi người.
Hơn nữa đây là trung tâm điều dưỡng, tất cả người ở đây đều là người già, nhồi m.á.u não và nhồi m.á.u cơ tim cũng là hai cái ổ gà mà bọn họ không tránh được. Đúng là mới mẻ, lần đầu tiên mọi người trông thấy cấp cứu bệnh nhân bị nhồi m.á.u cơ tim bằng trung y! Tất nhiên là mọi người đều cẩn thận chú ý giống như Sở Xuân Đình và Thẩm Khánh Hà. Thật thần kỳ là vào ban đêm, Liễu Liên Chi chẳng những thoát khỏi nguy hiểm mà còn có thể lập tức xuống giường đi lại.
Dĩ nhiên là vì nhồi m.á.u cơ tim có nguồn gốc cực kỳ phức tạp, tuy bệnh của Liễu Liên Chi nguy hiểm nhưng chỉ là co thắt động mạch vành cấp tính, không có cục m.á.u đông bị ứ đọng, không cần dùng đến stent hoặc là thuốc tiêu sợi huyết.
Nếu không, cách của Lâm Bạch Thanh cũng vô dụng, phải dùng d.a.o phẫu thuật như Cố Bồi. Chỉ có điều người trong cuộc nói chuyện, người ngoài đảm nhiệm việc xem, cho nên chuyện này trong mắt mọi người càng trở nên kỳ diệu.
Không nói đến bọn họ nữa. Tối hôm nay, Lâm Bạch Thanh ngủ với Liễu Liên Chi cả đêm, chậm rãi kể tất cả những chuyện Thẩm Khánh Nghi đã trải qua sau khi rời khỏi thành phố Đông Hải cho bà cụ nghe.
Để Sở Thanh Tập có thể liên lạc với mình, cô không để ý đến bức xạ mạnh mẽ, đặt điện thoại di động ở bên cạnh.
Liễu Liên Chi cứ hỏi đông hỏi tây đến tận ba giờ sáng mới ngủ.
Lâm Bạch Thanh cũng cực kỳ buồn ngủ, làm một giấc bên cạnh bà ngoại.
Sáng sớm hôm sau, cô kiểm tra điện thoại, nhưng không nhìn thấy cuộc gọi từ Sở Thanh Tập.
Đoán là Thẩm Khánh Nghi một người mất toàn bộ trí nhớ cần thời gian để tiếp nhận những tin tức này, Lâm Bạch Thanh ở xa cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi.