Liễu Liên Chi cảm thấy cổ họng rất đau, duỗi cổ nuốt nước miếng một cái.
Đây là lượng tin tức khổng lồ như thác lũ, cộng thêm trí tưởng tượng của bà ấy và các kiểu suy đoán, tất cả mọi thứ tựa như một ngọn núi đè ập xuống người Liễu Liên Chi, khiến bà ấy không thở nổi.
Nhưng sợ con gái và cháu gái lo lắng, bà ấy lại vội vàng nói với bọn họ: “Bà khỏe lắm, không có vấn đề gì cả.”
Lâm Bạch Thanh bình tĩnh bắt mạch cho bà ấy, nói tiếp: “Vụ án g.i.ế.c người kia là hiểu lầm, mẹ cháu có thể trở về ngay lập tức, đến lúc đó bà ấy sẽ tới thành phố cảng để xóa án, đúng lúc bà cũng có thể đi cùng.”
Cái gì?
Trở về, hơn nữa còn sẽ trở về ngay lập tức?
Thật sao?
Đương nhiên Liễu Liên Chi biết đến CIBA.
Tổ sáng chế quân đội muốn trình một bản báo cáo xin bằng sáng chế Norcantharidin do Cố Bồi viết, mà bà ấy là người giúp sửa lỗi, bản báo cáo đó được đưa ra nước ngoài rồi gửi đến CIBA.
Vậy liệu con gái của bà ấy có nhìn thấy bản báo cáo mà bà ấy từng sửa lỗi không?
Hai mươi năm qua, rốt cuộc con gái của bà ấy ở đâu, con bé đã trải qua những gì, hiện giờ như thế nào. Liễu Liên Chi muốn biết tất cả mọi chuyện trong một hơi, bà ấy mừng như điên nhưng lại cực kỳ lo lắng. Đã thế còn ngờ vực, sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ, là giả. Nhưng cảm thấy nếu là thật, vậy thì kiếp này bà ấy có c.h.ế.t cũng sẽ không tiếc nuối.
Bà ấy vô cùng vui mừng thế nhưng lại mệt lử, cũng không biết tại sao toàn thân vẫn rất khoan khoái. Nhịp tim của Liễu Liên Chi sẽ thay đổi nhanh chóng khi bà ấy có cảm xúc tột độ, không có chút ổn định nào.
Bà ấy đang làm tiêu hao năng lượng vốn đã yếu ớt ở trong cơ thể một cách điên cuồng, thế mà chính bà ấy không nhận ra. Đây là một kiếp nạn mà sớm muộn gì bà ấy cũng phải chịu.
Tuy Lâm Bạch Thanh đã cố gắng đi đường vòng để không kích thích bà ấy phát bệnh.
Nhưng vào giây phút chân tướng bị vạch trần, nó giống như một nhát búa đập vào trái tim của Liễu Liên Chi vốn bị tổn thương nặng bởi căn bệnh thấp tim, bà ấy vẫn không chịu đựng nổi.
Hơn nữa khác với lần trước bà ấy quay về từ Linh Đan Đường, bởi vì biết con gái còn sống nên trong lòng bà ấy thả lỏng, Liễu Liên Chi sẽ không quá để ý đến sức khỏe và cảm nhận của thân thể như vậy nữa, còn có thể tự mê hoặc mình, khiến những người ngoài cuộc càng khó đoán ra được tình trạng thật của thân thể bà ấy.
Cho nên bà ấy nói: “Thanh Thanh, cháu nói tiếp đi, bà ngoại khỏe lắm, cực kỳ ổn.”
Tình trạng này của bà ấy là hiện tượng hồi quang phản chiếu khi con người kề cận cái chết, nhưng chính bà ấy hoàn toàn không biết. Người ngoài cuộc cũng bị mê hoặc.
Sở Xuân Đình quan sát, hay quá, đột nhiên bà cụ có sức sống. Xem ra cách của cháu gái không tệ, một công đôi việc, một mũi tên trúng hai con chim. Cháu gái, làm tốt lắm!
Thẩm Khánh Hà trông thấy sắc mặt hồng hào của mẹ, lưng không cong cũng không thở gấp, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, cho rằng lúc nãy mình đã hiểu nhầm Lâm Bạch Thanh.
Nhưng lúc này Lâm Bạch Thanh lại cứ không nói, quay đầu nhìn xung quanh, hỏi Thẩm Khánh Hà: “Đồng chí Cố Bồi đâu rồi ạ?”
Thẩm Khánh Hà không để ý, cũng không biết Cố Bồi ở đâu.
Trái lại thì phó viện trưởng Thôi đứng dậy, nói: “Quân y Cố vừa vào trung tâm điều dưỡng.”
Có thể nói bây giờ Liễu Liên Chi cực kỳ vui vẻ, cười nói: “Chắc là Cố Bồi đói bụng nên đi ăn cơm, bà ngoại cũng đói bụng, đi thôi, Thanh Thanh, chúng ta vừa đi đến nhà ăn để ăn cơm vừa nói chuyện…”