Không thể nghi ngờ rằng cháu gái tạo ra một cơ hội tốt vì mình.
Cơ hội này không dùng cách ép buộc, cưỡng ép Liễu Liên Chi làm hòa như của ông ta.
Mà thực sự có thể khiến cho kẻ thù lâu năm của ông ta buông bỏ định kiến với ông ta.
Sở Xuân Đình vô cùng kinh ngạc mà cảm thán, lại liếc nhìn Cố Bồi một cái, cảm thấy hơi chột dạ, bởi vì cháu gái chuyển tất cả những nỗ lực của Cố Bồi lên trên người ông ta, dù da mặt ông ta có dày đến đâu thì cũng sẽ cảm thấy thẹn.
Nhưng cơ hội như vậy chỉ có một lần, sẽ không còn nữa, nên ông ta đúng lúc kêu úi một tiếng, phô ra cái đầu có cục u để Liễu Liên Chi thấy cháu gái mình không nói dối, ông ta thật sự là vì tìm con gái cho bà ấy mà bị thương.
Nhưng mà đồng thời ông ta cũng cảm thấy hơi lo lắng, nếu cứ đổ toàn bộ tin tức về Thẩm Khánh Nghi và ông ta xuống trước mặt Liễu Liên Chi, bà ấy là một người bị bệnh tim, liệu có kích thích bà ấy không?
Nếu bà ấy phát bệnh thì làm sao bây giờ?
Cháu gái của ông ta có thể ứng phó hay không, có thể làm cho ổn định lại không?
Bởi vì có lần trước làm nền, Liễu Liên Chi biết Lâm Bạch Thanh cực kỳ ghét Sở Xuân Đình. Thật ra bà ấy không ghét đối phương, mà là một loại hận thù sâu sắc và nồng đậm.
Mối hận đó không phải bởi vì ông ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà bởi vì ông ta hại hạnh phúc của hai thanh niên. Mối hận này tựa như núi băng tích tụ vạn năm, không thể tan ra, cũng không có cách nào hóa giải.
Vừa nhìn thấy Sở Xuân Đình, trong lòng bà ấy cực kỳ khó chịu, nhưng là bậc ông bà, bà ấy không thể lấy tình cảm của mình làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ, hơn nữa còn phải noi gương cho đứa nhỏ, vậy nên bà ấy gật đầu: “Thì ra là ngài, ngài Sở.”
Bà ấy không thất lễ, cũng không suy sụp, la hét ầm ĩ.
Mà là bình tĩnh cười: “Nhiều năm không gặp, ngài đã già đi nhiều rồi, năm tháng như thoi đưa, không còn như trước nữa.”
Một câu này khiến cho Sở Xuân Đình vô cùng xấu hổ, bởi vì đối phương vẫn có dáng người thẳng tắp tóc dày, thần thái quyến rũ. Mà ông ta thì đầu trọc lưng cong, hoàn toàn là một ông già, so với người ta, quả thật không còn như ngày xưa.
“… Nhiều năm không gặp, bà Thẩm có khỏe không?” Sở Xuân Đình vừa hỏi đã thấy khóe miệng của Liễu Liên Chi đột nhiên nhếch lên, cười lạnh, ông ta cẩn thận suy ngẫm kỹ, lập tức hận không thể tát cho mình hai cái.
Bà Thẩm là danh hiệu của Liễu Liên Chi hồi còn trẻ, nhưng sau nhiều năm cố gắng, bà ấy đã gỡ bỏ được cái danh hiệu đó. Mà dù cho ông ta có vinh quang, hiển hách cỡ nào thì ở trong mắt của Liễu Liên Chi, ông ta vĩnh viễn là một tên hề! Nhưng mà tên hề thì tên hề, Sở Xuân Đình không quan tâm.
Ông ta nhìn vẻ mặt của Liễu Liên Chi vẫn bình thường, cuối cùng cũng khá yên tâm, cho rằng hẳn là bệnh tim của bà ấy sẽ không tái phát nữa. Oán hận chất chứa bao năm giống như một tiếng sấm sét vào đầu mùa xuân sau những tháng mùa đông rét lạnh.
Dây cung trong lòng ông cụ cuối cùng cũng được thả lỏng, ông ta cảm thấy việc hòa giải có hy vọng!
Mà một tiếng bà Thẩm của Sở Xuân Đình khiến Thẩm Khánh Hà nhớ tới một số chuyện cũ năm đó.
Bà còn nhớ rõ lúc mẹ dẫn theo bà đi quét dọn nhà vệ sinh công cộng và đường xá, ông già này dắt Sở Thanh Tập đi ngang qua còn cố tình chế nhạo mỉa mai. Khi ấy Sở Xuân Đình là đại biểu của thành phố Đông Hải, khách quý của các nhà lãnh đạo.
Sở Thanh Tập đội chiếc mũ quân đội xanh và sáng nhất, ở phía trên còn có ngôi sao năm cánh màu đỏ chói, trong túi luôn luôn đặt hai chai nước có ga, hai cha con đi ngang qua, Sở Xuân Đình còn cố ý nói người không thức thời đáng bị chịu khổ, nếu từ đầu biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải như thế này thế kia, hơn nữa Sở Thanh Tập còn cố tình vứt gạch vào trong những nhà vệ sinh công cộng mà các bà quét dọn.
Liễu Liên Chi có thể bình tĩnh hòa nhã được à?
Bên ngoài trông bà ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có nghìn vết thương trăm lỗ hổng từ lâu.
Thật ra lúc này, trong lòng Thẩm Khánh Hà đang trách cứ Lâm Bạch Thanh thật hấp tấp và không hiểu chuyện. Tin tức của Thẩm Khánh Nghi cộng thêm ông già Sở Xuân Đình này chắc chắn sẽ khiến bệnh của Liễu Liên Chi tái phát!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!