Lâm Bạch Thanh còn gọi thêm một người trợ giúp, Mục Thanh Dương: người đang gấp gáp chạy tới đây.
Nhưng thấy tình thần của bà cụ khá phấn chấn, sắc mặt vẫn bình thường, thậm chí hai má còn có chút hồng hào, cảm thấy trạng thái của bà ấy không tệ chút nào. Đương nhiên vẫn phải nói ra, cô lập tức nói: “Đúng vậy, bà ấy vẫn còn sống.” Đây lại là một chuyện vui, sau khi dần dần tích lũy sự vui sướng, Liễu Liên Chi thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Có phải con bé đã g.i.ế.c người không?”
Vốn dĩ phó viện trưởng Thôi nói phải đi, nhưng ông ta thật sự rất tò mò về chuyện này, ông ta trốn phía sau một gốc cây, vểnh tai lên muốn nghe lén, nhưng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, ông ta ngửi thấy một mùi thơm, ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Bồi.
“Ai da, quân y Cố, thật xin lỗi.” Ông ta nói nhưng vẫn dựa người lại gần, dựng lỗ tai lên nghe tiếp.
Bà ngoại và dì đều đang hết sức tập trung, muốn nghe tin tức tiếp theo.
Lâm Bạch Thanh im lặng một lúc rồi mới nói: “Ban đầu cháu cũng nghĩ là bà ấy đã g.i.ế.c người, nhưng hôm nay có người đã điều tra giùm bọn cháu, phát hiện là không phải, bà ấy không g.i.ế.c người, đó chỉ là hiểu lầm.”
Từng bước một, tin xấu nối với tin tốt, khiến Liễu Liên Chi không cần phải mừng như điên, cũng không cần phải quá đau khổ, ngược lại tâm trạng của bà ấy sẽ được giữ ở mức ổn định, quả nhiên Liễu Liên Chi đã bình tĩnh đón nhận tin con gái mình còn sống.
Tâm trạng của bà ấy cũng càng trở nên phấn khích hơn, lại hỏi: “Con bé bây giờ đang ở đâu, ở đâu?”
“Mặc dù cháu biết bà ấy đang ở đâu nhưng cháu không biết địa chỉ chính xác, có người muốn liên lạc giúp chúng ta nhưng người đó lại là người mà cháu vô cùng chán ghét.” Lâm Bạch Thanh muốn nói lại thôi: “Cho nên cháu vẫn khá phân vân, không biết có nên nhận sự giúp đỡ này của ông ta hay không.”
Liễu Liên Chi nghĩ thầm, đứa cháu gái ngốc này đang làm cái gì vậy, nếu đã có người có thể liên lạc với mẹ của cô, vì sao lại không chịu liên lạc?
Vào lúc này sở thích cá nhân còn quan trọng sao, không hề quan trọng.
Tất nhiên, cô vẫn thành công dời đi sự chú ý của bà ấy: “Người đó là ai, nếu cháu không thích ông ta, vậy để bà đi tìm ông ta nói chuyện.”
Lâm Bạch Thanh cố ý nói: “Thôi bỏ đi, mặc dù hôm nay vì để hỏi thăm tin tức của mẹ cháu, ông ta đã bị người ta đánh đến bị thương rất nặng, đáng ra phải gọi xe cứu thương chở đi cấp cứu, nhưng mà cháu quá chán ghét ông ta, không muốn để ý đến ông ta, cháu…”
Liễu Liên Chi tức giận, còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Thanh Thanh, bà vẫn luôn cho rằng cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng những gì mà cháu đã làm là không đúng, cháu là một bác sĩ, khi đối mặt với mọi người cháu không nên bàn đến yêu thích cá nhân, mà phải suy nghĩ đến mức độ nguy hiểm của căn bệnh.”
Thẩm Khánh Hà cũng lấy điện thoại di động của bà ra: “Người đâu rồi, bây giờ dì sẽ gọi xe cứu thương.”