Cố Bồi ở phía trước cũng không nói gì.
Khi vợ tự tay sửa đồ chơi, cô chính là nữ thần duy nhất trong lòng anh. Nhưng hôm nay, khi anh thấy một tay cô ném bay ba tên xã hội đen, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, làm bao cát hình người cho cô!
Thầm Khánh Hà vừa nghe Lâm Bạch Thanh muốn đến viện, bà vội vàng gọi tài xế lái xe tới, đuổi theo đến bệnh viện.
Lúc này điều bà nghĩ đến vẫn là phải cứu vãn tình thế này, nhanh chóng tìm một cái cớ để đưa mẹ của bà đi.
Nhưng Lâm Bạch Thanh đã liên hệ với bệnh viện, cho nên tình hình của Liễu Liên Chi chính là, bà ấy biết thiết kế của phó viện trưởng Thôi không tốt, phí tám mươi ngàn là rất cao, nhưng vì để nghe được chút ít tin tức về con gái của mình từ đối phương khiến cho những người từng làm tổn thương con gái phải cúi đầu xin lỗi, bà ấy sẵn sàng trả số tiền đó.
Lúc này, hai người bọn họ vô cùng phấn khích, đang lên kế hoạch cho việc “họp lớp bạn học cũ của Thẩm Khánh Nghi”.
Có một sinh viên đến, nói rằng cháu gái của bà ấy sắp đến, có một ít tin tức liên quan đến Thẩm Khánh Nghi muốn nói với bà ấy. Phó viện trưởng Thôi thử hỏi: “Có phải có tin tức gì mới ở Nam Dương không?” Sau đó lại xoa xoa tay thăm dò: “Nếu hiện tại Khánh Nghi về thì thật quá trùng hợp, vừa đúng lúc họp lớp.”
Khoảng nửa năm trước, có người nói rằng họ đã nhìn thấy một người phụ nữ giống với Thẩm Khánh Nghi ở Nam Dương, người này dẫn theo một cậu con trai, Liễu Liên Chi đã từng ủy thác cho một người bạn của mình đích thân đến đó hỏi thăm tình hình cụ thể, mà tin tức chính xác là người phụ nữ đó là một tội phạm trốn trại, có người nói bà ấy có thể đã bị bắt, cũng có người nói bà ấy có khả năng đã chết, vì vậy mà mọi thông tin bị cắt đứt ở đó.
Nhiều năm trôi qua, trong lòng Liễu Liên Chi đã chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã chết.
Thật ra phó viện trưởng Thôi cũng biết đương nhiên Thẩm Khánh Nghi đã chết, họp lớp cũng không có gì để nói, phải nịnh nọt như vậy cũng chỉ là vì để lấy được dự án kia. Thấy Liễu Liên Chi đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, ông ta vội vàng chạy tới đỡ bà ấy: “Giáo sư Liễu, đến đây, để tôi đỡ bà.”
Cách đó không xa là cảnh Thẩm Khánh Hà đang vội vàng đi tới.
Bà nói: “Mẹ, dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn xảy ra chút vấn đề, trong nhà máy không thể giải quyết được, cần mẹ đến đó một chuyến.”
Thực ra sắc mặt của Liễu Liên Chi vẫn bình thường, vô cùng bình tĩnh, nói: “Vừa nãy Thanh Thanh có gọi điện thoại đến, có tin tức liên quan đến chị gái của con, tạm thời mẹ không thể đi được, các con tự giải quyết đi.”
Thẩm Khánh Hà giật mình: “Thanh Thanh đã nói cho mẹ biết chuyện đó rồi sao?”
“Chuyện gì?” Liễu Liên Chi vội vàng hỏi.
Đối với người bình thường chỉ cần hai câu là đủ, nhưng Liễu Liên Chi là một người bị bệnh tim, nếu muốn nói cho bà ấy biết một chuyện gì đó, cho dù là chuyện tốt hay là không tốt, đều phải có một quá trình làm bước đệm tinh thần cho bà ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!