Cố Bồi nổi giận: “Ông rất có thể đã bị xuất huyết trong, nếu để bị nhiễm trùng là sẽ c.h.ế.t đấy, phải đến bệnh viện quân y thôi.”
Sở Xuân Đình không tranh luận với cháu rể của mình mà chỉ nhìn về phía Lâm Bạch Thanh: “Nói với nó, ông phải quay lại Đông Hải.”
Thấy cháu gái muốn chạm vào cục u trên đầu mình, ông ta vươn tay gạt đi: “Đừng động, có thể là chưa tiêu sưng được đâu.”
Lâm Bạch Thanh thực sự muốn tát cho ông cụ cứng đầu này một cái để cho ông ta có thể yên tĩnh lại, nhưng trông ông ta có vẻ vẫn rất khỏe mạnh, bắt mạch, nhìn nước da, nhiệt độ cơ thể và cả tình trạng lưỡi thì có vẻ không có bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ sắc mặt vàng như nghệ kia ra.
Vì vậy cô nói với Cố Bồi: “Cứ nghe theo ông ấy đi, chúng ta cùng quay về Đông Hải, em sẽ gọi một chiếc xe cấp cứu để chở ông ấy.”
Cô lại cầm chiếc điện thoại cầm tay lên như đang cố ý hù dọa ông cụ: “Rất có thể ông đã bị xuất huyết trong, nhưng đây là lựa chọn của ông, nếu có xảy ra chuyện gì thì đừng trách chúng tôi.”
Thực ra cô chỉ cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút, nhưng Sở Xuân Đình lại lập tức nói: “Phòng kho có tổng cộng ba chiếc chìa khóa, một chiếc đang nằm trong túi của ông, một chiếc khác ở căn phòng phía Tây, bên trong bức tranh chữ treo ở gian nhà chính, một chiếc còn lại thì đặt ở trong kho, nếu như ông c.h.ế.t rồi, cháu có thể mở kho để lấy đồ, di chúc được đặt ở dãy tủ đầu tiên ngay lối ra vào, nó nằm trong ngăn kéo thứ ba ở giữa.”
Cố Bồi đã đến ngã tư, đến lúc phải chuyển làn đường, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Bây giờ phải làm sao?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Bạch Thanh vẫn nói: “Quay về Đông Hải đi.” Ông cụ đây là đang cố tình chơi xấu, chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra*.
*Chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng ra: Câu gốc là “Bất kiến thổ tử bất tản ưng”, là một câu tục ngữ của Trung Quốc, có ý chỉ những người chưa thấy được mục tiêu cụ thể xuất hiện sẽ chưa vội vã hành động.
Còn hôm nay, thực ra ông ta vẫn đang giở trò, ông ta thấy Thẩm Khánh Nghi sắp trở về, hơn nữa giống với Sở Thanh Tập, ông ta cũng sợ Thẩm Khánh Nghi sẽ khôi phục trí nhớ, mà khi bà ấy khôi phục được trí nhớ, liệu bà ấy có thể tha thứ cho ông cụ không, không thể nào.
Nhưng nếu mẹ con nhà họ Thẩm không tha thứ cho ông ta, ông ta cũng không dám chết. Bởi vì khi xuống dưới suối vàng, ông ta sẽ không còn mặt mũi nào để gặp Sở Thanh Đồ.
Lúc bình thường, Liễu Liên Chi đã không dễ dàng gì mà tha thứ cho ông ta, nhưng hôm nay trên đầu của Sở Xuân Đình nổi một cục u lớn, mũi cũng tím tái, quần áo thì nhàu nát, ông cụ nhỏ bé này trông vô cùng đáng thương, nếu ông ta thực sự được xe cứu thương chở vào bệnh viện quân y, nói không chừng Liễu Liên Chi sẽ thực sự chịu tha thứ cho ông ta.
Lâm Bạch Thanh giơ điện thoại cầm tay ra hỏi lại: “Ông có cảm thấy không thoải mái không, có thấy khó chịu ở đâu không?”
Sở Xuân Đình lắc đầu: “Không có.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!