Chỉ nghe Cố Bồi chợt nói: “Đêm qua anh đánh nhau với Tiết Sưởng, đó là lần đầu anh ra tay với người ta, nhưng anh thấy không tồi, tuy ăn vài cú nhưng anh đã thắng.”
“Tiết Sưởng là ai?” Lâm Bạch Thanh ngơ ngác, bỗng chốc chẳng nhớ người anh nói tới là ai.
Cố Bồi nói: “Chính là ông công an tối qua tìm em làm châm cứu ấy, công an đến từ biên giới.”
Lâm Bạch Thanh nhớ ra rồi, đêm qua Cố Bồi cũng đánh nhau với người ta, còn là một ông công an kinh nghiệm dày dặn.
Mà khác với cô là, cô đánh nhau chỉ có cô đánh người, căn bản không gây thiệt hại cho hiện trường, nhưng đêm qua Cố Bồi và ông công an Tiết Sưởng làm gãy một cái giường khung thép, còn đập bể tận mấy chai cồn của cô.
Cố Bồi chiến thắng sít sao một ông công an kinh nghiệm lão làng.
Chú yếu là vì lúc ấy anh có một sự liều mạng, hơn nữa công an cũng không muốn ra tay độc ác với anh. Nhưng hình như anh hơi huênh hoang, thấy mình khá giỏi đánh nhau, cũng chịu được đòn.
Lâm Bạch Thanh hiểu sơ sơ rồi, đêm qua chồng đánh thắng người ta, hôm nay cô cũng đánh thắng, lòng tự tin mù quáng của anh dâng đầy, cảm thấy hai người đều giỏi.
Lúc này Cố Bồi lại nói: “Vệ Quốc vốn từng nói, anh ta là túi cát bằng người của em.”
Sao anh lại nhắc tới Cố Vệ Quốc rồi?
Chuyện là Cố Vệ Quốc từng nói là túi cát bằng người của cô, nhưng chắc Cố Bồi chỉ nghe một lần, hơn nữa đó chỉ là một câu nói rất bình thường, thế mà Cố Bồi lại nhớ mãi đến giờ? Bởi vậy đây cũng tính là một kiểu ghen với ý nghĩa nào đó nhỉ.
Nhưng tùy việc mà xét, nếu không phải Cố Vệ Quốc, Lâm Bạch Thanh cũng chỉ có kỹ thuật chứ không luyện ra được kinh nghiệm.
Cố Vệ Quốc giỏi nhất là giao đấu quyền cước, kiếp trước hai người thường đấu quyền với nhau, tích lũy lâu dài, tuy cô ít khi ra tay, nhưng luyện ra kinh nghiệm từ Cố Vệ Quốc, biết lúc ra tay nên đánh vào đâu mới thắng.
Mà kiếp này không có Cố Vệ Quốc luyện với cô, cô cũng chỉ luyện thiền định, tư thế quyền cước cơ bản, luyện quyền như học hành, ba ngày không luyện thì sẽ tụt lùi, lần này đánh nhau với người ta, tốc độ hiển nhiên không nhanh và nhạy bén như xưa.
Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Thanh không khỏi lại muốn cảm khái, tuy Cố Vệ Quốc cặn bã, nhưng cũng không hẳn là vô tích sự.
Nhưng lúc này đây, lại nghe Cố Bồi nói: “Nếu sau này em muốn luyện võ, cũng có thể tìm anh, anh cũng có thể… Ăn đánh!”
Nên anh cho rằng Cô Vệ Quốc luyện quyền với cô chỉ là bị ăn đánh thôi sao.
Mà hôm qua anh ăn một cú đấm, tưởng mình cũng chịu được khá tốt, muốn làm túi cát bằng người cho cô? Lâm Bạch Thanh nhịn cười muốn giải thích, bỗng dưng Sở Xuân Đình chợt kéo cánh tay cô.
Thấy sắc mặt ông cụ vàng vọt, còn sưng một cục trên đỉnh đầu bị hói phân nửa, Lâm Bạch Thanh bắt mạch thử, hỏi: “Ông thấy thế nào, không khỏe?”
Tuy vấn đề mạch tượng không lớn, nhưng thấy sắc mặt ông ta ỉu xìu, Lâm Bạch Thanh hơi lo.
Ông cụ đã bảy tám chục tuổi, vốn là cơ thể già nua mệt mỏi, bị người ta quật ngã xuống sàn còn thụt một gối, có khả năng sẽ tạo thành thương tích nội tạng, xuất huyết trong.
Mà xuất huyết trong, nếu ra m.á.u chỗ khó thấy, hơn nữa còn ra m.á.u từ từ, dù có đến bệnh viện cũng khó khó phán đoán ra ngay được. Lâm Bạch Thanh nhất thời cũng không nhìn ra.