Lúc anh thấy dấu vân tay trên dây điện, lờ mờ cảm thấy giống với của Trương Tử Cường, nhưng dĩ nhiên anh không lấy ra đối chiếu trước mặt cảnh sát Đổng, hơn nữa sớm nghe phòng tình báo nói thành phố cảnh ngày nay đen là trắng, trắng là đen, trắng đen lẫn lộn, tình hình phức tạp.
Nên lúc rửa ảnh anh đưa ra một lời đề nghị, yêu cầu cảnh sát Đổng rửa một phần chứng cứ, rồi cũng đưa cho anh một thẻ dấu vân tay, anh mang về phòng tình báo… làm sao lưu.
Lúc này Cố Bồi vẫn có suy nghĩ, ít ra có thể tìm được công lý ở Sở Cảnh sát.
Nhưng sau khi anh thuê phòng nói chuyện với Sở Xuân Đình một lát, ông cụ lại kiên trì với thái độ không đồng ý, ông ta cho rằng hôm nay e là sẽ có rắc rối, cũng rất khó chạy thoát.
Ông ta là người từng trải, quá hiểu rồi, Trương Tử Cường lăn lộn trong giới xã hội đen mấy chục năm, có thể không có án g.i.ế.c người sao? Nhưng tại sao cảnh sát thành phố cảng luôn không có chứng cứ, chỉ có một lý do, họ là chỗ dựa của ông ta.
Như người giám sát cấp cao kia, ông vừa nghe là vụ án ở Du Mã Địa thì muốn cảnh sát Đổng đích thân trông coi, còn nói muốn chờ tin tức, chứng minh rằng lúc ấy ông nghĩ rằng lỡ như tội phạm là Trương Tử Cường thì phải tẩy trắng thế nào.
Đó mới là nguyên nhân lúc ăn cơm, Cố Bồi như sắp đối mặt với kẻ thù, ông cụ cũng lơ đễnh.
Lúc ấy thậm chí hai người đều hy vọng hung thủ thật sự là một người bình thường, vậy thì chí ít họ có thể bình an mà đi.
Nhưng vào khoảnh khắc Đổng Giai Thiến nghe điện thoại thì được tiết lộ rồi.
Hung thủ thật sự là Trương Tử Cường.
Một mặt, điều này chứng minh tư liệu trù bị, phán đoán và phân tích của phòng tình báo bộ đội quả thật là vô địch.
Nhưng cũng chứng minh rằng nội bộ Sở Cảnh sát cực kỳ phức tạp.
Người giám sát cấp cao kia không tin tưởng cảnh sát Đổng, chắc cũng không tin cảnh sát khác nên muốn phái một bang xã hội đen đến lấy chứng cứ về. Cảnh sát Đổng đã giúp đỡ hết sức mình, muốn giúp họ thoát thân.
Tiếc là người tính không bằng trời tính, chẳng ai ngờ rằng một câu nói của Đổng Giai Thiến làm bại lộ Lâm Bạch Thanh, gây ra một trận ác chiến.
Nghe Cố Bồi phân tích xong, Lâm Bạch Thanh hiểu sơ rồi: “Nên rất có thể năm ấy cảnh sát cũng biết hung thủ thật sự không phải mẹ em, nhưng họ gán tội g.i.ế.c người lên bà ấy để bao che cho người của mình.”
Tình hình vàng thau lẫn lộn, bang xã hội đen mọc lên như rừng ở thành phố cảng, Thẩm Khánh Nghi chỉ như một chiếc lá nhỏ bé, một con kiến, vô tội bị cuốn vào một vụ án g.i.ế.c người có âm mưu từ trước, lại bị gán là hung thủ.
Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh còn khá giận, giận Sở Thanh Tập không thể lật lại án cho bà ấy.
Cũng hơi buồn bực với trí tuệ của Thẩm Khánh Nghi, tại sao phải dè dặt trốn hai mươi năm mà không dám lộ diện.
Nhưng giờ nhìn lại, điều mẹ làm là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Vì cơ duyên có thể phát hiện mọi thứ quá trùng hợp, nhưng hễ là một chi tiết nào đó không khớp, đều không thể cứu vãn tình hình.
Nhưng vẫn ổn, Cố Bồi đã cảnh giác, có thêm một phần chứng cứ, hơn nữa nhờ Sở Xuân Đình, họ có thể đem chứng cứ về đại lục.
Vậy thì cảnh sát thành phố cảng không thể tùy ý đổi trắng thay đen nữa rồi.
Vụ án này họ cần phải điều tra lại lần nữa, cũng phải lấy lại công bằng cho Thẩm Khánh Nghi.
Chỉ trong nửa ngày, quăng sạch tiền thuê phòng, hôm nay tổn thất trầm trọng nhưng cũng thu hoạch lớn.
Hơn nữa cuối cùng cũng bình an quay về.