Lâm Bạch Thanh đè mảnh dao: “Có tin tôi g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta luôn không?” Lại gằn giọng: “Giơ tay lên.”
Cuối cùng, ba tên côn đồ bị trấn áp hết.
Đổng Giai Thiến cũng suýt sợ tới mức tè ra quần, giơ tay lên, cô ta hức hức hai tiếng đáng thương nhìn Cố Bồi, có lẽ là đang nghĩ sĩ quan Cố ở chung với cô gái thế này, bình thường sao mà sống được vậy.
Cảm giác như đã qua rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Lâm Bạch Thanh vừa mong cảnh sát mau đến, nhưng vừa nhìn cảnh sát Đổng rũ mắt, đoán là dù cảnh sát có đến cũng vô dụng, mà chính cái gọi là võ có giỏi hơn nữa cũng sợ d.a.o thái, đối mặt với bốn tên xã hội đen cô cũng khá trầy trật, nếu lại thêm vài người, chắc chắn cô cũng chịu thiệt.
Cũng là lý do tình huống bình thường cô không thích ra tay.
Đánh người sẽ gây thị phi, biết chút võ thôi có gì đáng để khoe, nó không dẹp loạn chuyện lớn vẫn sẽ gây ra rắc rối.
Đương nhiên hôm nay đã gây rắc rối rồi, hơn nữa cô đã thấy cảnh sát Đổng nhét chìa khóa xe của con gái vào túi quần Cố Bồi, vậy thì cô cứ lấy cứng chọi cứng, xông xuống lầu là được.
Nhưng thế cục của thành phố cảng phức tạp ở chỗ dù không nói đến việc Đổng Giai Thiến không hiểu việc sống còn ở địa phương thì Lâm Bạch Thanh cũng bối rối, vì vào lúc cô cảm thấy mình có thể xử lý êm xuôi thì lại có một nhóm người đi lên.
Nhóm người này làm cho da đầu Lâm Bạch Thanh sắp nổ tung rồi. Cô cho rằng hôm nay mình phải lấy một chọi mười, bỏ mạng tại đây.
Nhưng hình như tình hình lại không phải vậy, dẫn đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, đi qua chỗ Sở Xuân Đình chắp tay cúi người: “Ông Sở.”
Sở Xuân Đình bị xã hội đen đẩy với sức rất mạnh, ông cụ hơi không chịu nổi, giọng cũng khàn đi: “Có xe rồi nhỉ, phiền cậu rồi, đưa chúng tôi đi một chuyến.”
Người đó đỡ Sở Xuân Đình: “Xe ở dưới lầu ạ, tôi dìu ngài nhé.” Ông ấy dìu Sở Xuân Đình đi, Cố Bồi cầm túi của mình, mặc kệ mọi người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Dưới lầu có một chiếc xe thương vụ đang chờ, lên xe đi cả đường không ai nói chuyện, khi đến cửa khẩu thì người đó ra lệnh cho tài xế dừng xe, lại dìu Sở Xuân Đình xuống xe, vẫn im lặng đứng tại chỗ nhìn họ rời đi.
Đi qua cửa khẩu như chạy trốn quay về chiếc xe đỗ ở bãi, Cố Bồi lên xe, Lâm Bạch Thanh giúp Sở Xuân Đình chỉnh ghế thành chế độ nằm để ông cụ có thể nằm thoải mái, giờ mới móc phong thư ra giao cho Cố Bồi.
Vẫn phải hỏi anh, từng trận loạn lạc hôm nay, rốt cuộc là chuyện gì.
Cố Bồi mở phong thư rút ra một xấp ảnh, còn có vài tấm thẻ dấu vân tay, nói: “Dấu vân tay chắc là của Trương Tử Cường, là của chính anh ta…”
Bức ảnh được chụp ở hiện trường xảy ra án mạng hai mươi năm trước, thẻ dấu vân tay chắc là một cái cảnh sát Đổng đã thu thập dư.
“Cảnh sát Đổng đưa hết ảnh cho anh rồi, ảnh trong vật chứng?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Hỏi xong cô lại thấy mình quá ngớ ngẩn, ảnh vật chứng có âm bản, lúc ấy có thể rửa.
Nên bức ảnh này chắc là cảnh sát Đổng rửa cho Cố Bồi bằng âm bản.
Mà điều này cũng nói lên rằng cảnh sát Đổng đã sao chép toàn bộ bản gốc chứng cứ cho Cố Bồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!