Nếu lúc này không có gì bất ngờ thì Cố Bồi và Sở Xuân Đình sẽ bị dẫn đi lục soát một phen là xong, Lâm Bạch Thanh trốn đi. Nhưng Đổng Giai Thiến lại đột nhiên nhìn Lâm Bạch Thanh: “Cô Lâm, cô biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Cố Bồi và Sở Xuân Đình nhìn nhau, cùng hoảng sợ, cả mặt của cảnh sát Đổng cũng chợt thay đổi.
Cứ thế, Lâm Bạch Thanh bại lộ không kịp đề phòng.
Mấy tên kia nhìn nhau một cái, một tên trong đó đi qua chỗ Lâm Bạch Thanh. Anh ta giơ tay làm động tác ra hiệu Lâm Bạch Thanh đưa túi cho mình. Dĩ nhiên Cố Bồi và Sở Xuân Đình không chấp nhận, cùng lúc xông qua định cứu cô.
Nhưng tổng cộng có bốn tên, mọi thứ xảy ra trong nhà hàng Trung Hoa, một tên bắt chéo hai tay Sở Xuân Đình ra sau lưng trói lại đè ông ta nằm sấp xuống sàn, còn có hai tên trực tiếp vung đ.ấ.m vây lấy Cố Bồi công kích.
Người xung quanh nhìn chằm chằm, khách hàng khác người thì trốn, người thì la hét, chớp mắt đã bỏ chạy hết. Chuyện là Lâm Bạch Thanh còn đang lo không có cơ hội đánh người nữa kìa.
Thấy một tên đè Sở Xuân Đình ngã xuống đất vẫn không chịu thôi, còn dùng đầu gối thụi vào ông ta, mà nếu đầu gối đó thụi lên, ông cụ sẽ bị xuất huyết trong, cô nhanh mắt nhanh tay, đập một cái đĩa tới, đồng thời cũng xông qua.
Tên côn đồ cũng là tay đánh lão luyện, đầu ăn một cái đĩa nhưng vẫn không buông tay, sau khi tránh được còn muốn lục soát người Sở Xuân Đình, có điều anh ta mới cúi đầu thì thấy một bàn chân mang giày da mũi nhọn của con gái hướng tới sống mũi.
Tên đó tránh qua trái, bàn chân đó cũng vung lên đá anh ta một cái choáng váng.
Cố Bồi bị hai tên vây lấy đ.ấ.m bên này đ.ấ.m bên kia, nhưng anh nào giỏi đánh nhau hơn mấy tên côn đồ, thế là chớp mắt đã ăn vài cú, ba lô cũng bị người ta cướp đi.
Lúc này mà còn không ra tay thì thật sự không được rồi.
Mà võ thuật chân chính khác xa với đa dạng đủ kiểu như đánh đ.ấ.m trong tivi. Hơn nữa đánh nhau phải nói về tốc độ, phải cực kỳ nhanh. Vì chỉ có nhanh, ra tay mới có sức, cũng mới có thể chế phục người ta.
Nên Cố Bồi thấy Lâm Bạch Thanh chạy qua, một tiếng cẩn thận còn chưa kịp la lên, cô vừa huýt khuỷu tay vào khóe mắt một tên, chân đá lên chóp mũi một tên khác, trông thấy cái tên bị huýt trỏ lại xông đến, lần này thật sự giận rồi bèn nhấc một chân lên đá vào đũng quần anh ta.
Nhưng tên lúc nãy đánh Sở Xuân Đình lại nhào lên từ phía sau.
Cố Bồi vẫn tiếp tục chưa kịp hét ra tiếng cẩn thận, Lâm Bạch Thanh chợt xoay người nhấc chân một cái, vẫn là đá vào đũng quần. Vóc dáng tên này thấp nhất, tuổi lớn nhất, chắc là tên cầm đầu, mà hễ đánh nhau, đánh bại kẻ thù bằng cách bắt tù trưởng của họ là sự lựa chọn khôn ngoan.
Lúc đánh nhau Lâm Bạch Thanh còn đập bể một chai rượu, lúc này đã kề nó lên cổ tên côn đồ, kẹp tên đó ra trước mặt, dùng cơ thể bảo vệ Sở Xuân Đình còn đang trên sàn, cô nói với ba tên còn lại: “Mọi người nói lý lẽ chút nhé, có gì từ từ nói.”
Thấy một tên có ý đồ kìm kẹp Cố Bồi, cô kề sát vào, cổ con tin đã rỉ máu. Khỏi phải nói nhóm xã hội đen đó nghệt ra cỡ nào.
Cố Bồi cũng giống với mọi người, lần đầu thấy Lâm Bạch Thanh đánh nhau, cảm giác đó chỉ có thể dùng từ chấn động để hình dung. Người vợ trước giờ ở nhà chỉ thỉnh thoảng đứng tấn, đánh Thái Cực quyền của anh, eo nhỏ chân dài, chiêu thức ác độc.
Chỉ trong chớp mắt, cô đã đánh gục ba tên côn đồ.
Nhưng cũng hiểu được sự nghi hoặc rất lâu của Cố Bồi.