Cố Bồi là người làm việc với kính hiển vi, nếu anh đã nói dấu vân tay khác thì chắc chắn nó khác. Chỉ nói oan hay không, vì sự sai sót của cảnh sát mà đã hại Thẩm Khánh Nghi chạy trốn vô ích hai mươi năm.
Chuyện quá thuận lợi so với dự liệu, Lâm Bạch Thanh cũng định móc sạch túi mời Đổng Giai Thiến ăn bữa cơm thịnh soạn. Cuối cùng, gần một tiếng sau cảnh sát Đổng và Cố Bồi cùng quay lại. Sở Xuân Đình lập tức đứng lên hỏi: “Tình hình thế nào?”
Đổng Giai Thiến cũng hỏi: “Cha, lấy được dấu vân tay chưa ạ, chắc chắn khác sao?”
Chỉ dựa vào mắt của Cố Bồi nói dấu vân tay khác thì không được, nạn nhân cũng đã hỏa thiêu rồi, chỉ dựa vào hình ảnh Cố Bồi cũng không phủ định được nguyên nhân tử vong cảnh sát đã xác nhận, nên cảnh sát Đổng nói: “Mọi người ở lại một hôm nhé, ngày mai xem kết quả.”
Đổng Giai Thiến cười nói: “Nếu không để ý, cháu mời mọi người đến nhà cháu ở.”
Cảnh sát Đổng cũng nói: “Đúng, có thể nếm thử tay nghề của người giúp việc nhà tôi, cơm họ nấu rất ngon.”
Có một cảnh sát cấp cao dẫn lối, muốn lật lại vụ án dễ hơn nhiều.
Bản thân cảnh sát Đổng có đơn xin soát lại vụ án, hôm nay đúng lúc có một vị giám sát cấp cao đang trực ban, ông ta đã điền một tờ đơn xin soát lại vụ án, lấy thẻ dấu vân tay mới chiết xuất được, ôm thùng vật chứng lên, vừa hay đuổi kịp chặn vị giám sát cấp cao lại trước khi ông tan làm, chỉ cần một chữ ký của ông thì có thể tiến vào thủ tục giám định vật chứng rồi.
Ở Sở Cảnh sát, chuyện soát lại vụ án xảy ra như cơm bữa, vị giám sát cấp cao này có mối quan hệ không tệ với cảnh sát Đổng, cũng rất sảng khoái ký tên, vừa nhìn là vụ án hai mươi năm trước, còn tùy miệng nói một câu: “Vụ án thật lâu đời.”
Nhưng nhìn lại địa điểm vụ án là Du Mã Địa, lại nói: “Kết quả ra rồi nhớ báo cho tôi một tiếng.”
“Vâng sếp!” Cảnh sát Đổng nói.
Ông ta cũng muốn ăn cơm với nhóm Cố Bồi nhưng người giám sát cấp cao nói: “Sếp Đổng, ông đi trông chừng nó.”
Cảnh sát Đổng chỉ đành bắt tay với Cố Bồi: “Để tối tôi ăn cơm với mọi người.”
Ánh mắt và giọng điệu của người giám sát cấp cao khiến Lâm Bạch Thanh không thoải mái lắm, cô đoán Cố Bồi và Sở Xuân Đình cũng có cảm nhận giống vậy, có điều chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nếu đã ngày mai mới có thể có kết quả, vậy làm thủ tục nhập cảnh trước, ở lại.
Thành phố cảng ngày nay tìm bừa một khách sạn một đêm phải tốn ba trăm tiền Hồng Kông, mà tiền lương trung bình của người đại lục cũng chỉ ba: năm trăm, có điều chạy xe đạp dạo quán bar, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu, tiền này vẫn phải móc ra.
Đổng Giai Thiến còn muốn nhiệt tình mời nhóm Cố Bồi ở nhà cô ta, nhưng đối diện Sở Cảnh sát có một khách sạn, Cố Bồi thấy nơi này cũng được, anh lại không chịu nói chuyện với Đổng Giai Thiến nên đã đi vào đăng ký trước.
Sở Xuân Đình lại muốn giữ thể diện cho cháu gái, gọi đàn em đặt một bàn cơm khoe của nhưng bị Lâm Bạch Thanh từ chối. Cảnh sát Đổng không tệ, Đổng Giai Thiến cũng rất nhiệt tình, họ không cần cố tình chống lại người ta.
Đăng ký phòng xong lên lầu, Cố Bồi dẫn Sở Xuân Đình đến phòng ông ta, Lâm Bạch Thanh và Đổng Giai Thiến vào một phòng khác. Hai cái giường chật hẹp, lối đi chính giữa chỉ đủ một người đi qua.
Nhà nghỉ ở nội địa một đêm ba đồng còn rộng hơn cái này.
Đổng Giai Thiến đi vào nói: “Hình như thím với chồng thím rất ít trò chuyện, tán gẫu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!