Bên kia điện thoại, Sở Xuân Đình đã hiểu sơ sơ, cháu gái muốn lấy lùi làm tiến thúc đẩy hòa giải. Nhưng ông ta lo lắng: “Nếu Liễu Liên Chi biết ông đã đến giới hạn, có vui vẻ đến phát bệnh tim luôn không?”
Lâm Bạch Thanh thật cạn lời: “Ông có thể đừng nghĩ người ta xấu xa thế không? Người bình thường ai lại mong người khác c.h.ế.t sớm?”
Nhớ lại năm đó, trước Giải phóng, Sở Xuân Đình sở hữu mối quan hệ rộng rãi, giao thông đường sắt, vận chuyển đường thủy, trong tháng năm khói lửa chiến tranh, chỉ có tài sản của ông ta có thể mở rộng khắp nơi trên toàn quốc, tuy Liễu Liên Chi không phải người gặp mặt thì đã nịnh nọt như người khác, nhưng lại lịch sự và khách sáo với ông ta, là người rất tôn trọng ông ta.
Mãi sau khi giải phóng hai người trở mặt, bà ấy hễ thấy ông ta thì luôn có thái độ chán ghét, khinh bỉ.
Thật ra ông ta cũng rất tò mò nếu Liễu Liên Chi nghe nói ông ta sắp c.h.ế.t thì sẽ có vẻ mặt gì. Nếu không phải sợ thấy ông ta thì bà ấy sẽ bị tức c.h.ế.t tại chỗ, thậm chí ông ta còn muốn đích thân đến xem một phen. Lâm Bạch Thanh cúp máy xong quay đầu lại, thấy Tiểu Thanh cười khẽ sau lưng.
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Sao rồi?”
Tiểu Thanh ra hiệu chị đi theo mình đến bên ngoài cửa sổ nhà chính, thấy Cố Bồi trong tay có một cái kìm hoa mai nhỏ, đang… Hình như anh đang chuẩn bị phẫu thuật cho món đồ chơi nhỏ bị vỡ thành hai mảnh đó nhưng lại không biết xuống tay từ đâu.
Vào cửa, Lâm Bạch Thanh túm lấy bé The Mandalorian và chân của nó nhìn thử, nhét mạnh một cái, vặn một cái, cái chân lọt vào ô trống nhỏ của cơ thể, lại hoạt động một cái thì đã hoàn toàn hồi phục như ban đầu rồi.
Món đồ chơi nhỏ, chi tiết sống động, nhét vào chẳng phải xong rồi sao.
Đưa cho Cố Bồi đang trợn mắt há mồm nhìn cô như nhìn thần tiên, cô dỗ dành: “Được rồi, mau đi tắm đi anh.”
Dưới ánh nhìn của Tiểu Thanh, anh rể cầm đồ chơi ngoan ngoãn đi tắm.
Tiểu Thanh nói nhỏ: “Chị ơi, vậy rốt cuộc bé đó là gì vậy, sao anh rể thích nó thế nhỉ?”
“Chị cũng không hiểu, nhưng giữa người với người, sở thích khác nhau là chuyện rất bình thường.” Lâm Bạch Thanh nói bừa.
Không chỉ không cùng sở thích, thật ra họ luôn không được tính là hiểu nhau.
Có điều Lâm Bạch Thanh cảm thấy vợ chồng có thích khác nhau không quan trọng, chỉ cần đồng tâm hiệp lực là được.
Nhưng không hiểu nhau, có khi vẫn sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối và chuyện cười.
Ví dụ như thứ sáu này, Lâm Bạch Thanh vừa tan làm đã gặp người đàn ông có nước da ngăm đen đi khập khiễng, cả người còn bốc mùi hôi của dê đến hỏi cô muốn chữa bệnh Gout.
Mũi của Lâm Bạch Thanh rất nhạy, người này lại có mùi cơ thể thối, còn hung thần gian ác, mà châm cứu thì cô phải ngửi mùi của ông ấy trong vòng hai tiếng, nên cô nói: “Thứ hai nhé, nhớ tắm trước khi đến.”
Châm cứu không mệt, nhưng nếu ngửi mùi cơ thể thối thì đó là một sự giày vò to lớn.
Người này nói: “Ôi, ngày mai chú đi xe lửa về Urumqi, thứ hai không đến được.”
“Chú làm công ở biên giới nhỉ, không thể chữa khỏi bệnh rồi hẵng đi à?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Người này nói: “Chú không làm công, chú là một cảnh sát hình sự già đến xử lý vụ án, công an địa phương tiến cử chú đến, không chữa được thì thôi vậy, ngày mai chú phải đi.”
Đốt ngón tay ông ấy đã biến dạng nghiêm trọng, chân cũng thế, thật ra Lâm Bạch Thanh không hề chắc rằng người này có phải là cảnh sát hình sự không, nhưng vẫn nói: “Chú đến nhà tắm công cộng tắm trước, hai tiếng nữa lại đến, hôm nay cháu chữa giúp chú.”