Cố Bồi mặc đồng phục quân y, không đeo cấp hiệu ở vai nhưng có quân hàm màu bạc.
Quân hàm lấp lánh ánh sáng bạc làm tôn lên dung mạo tiêu chuẩn của anh, trong mắt gợn lên sự lạnh lùng.
Phải biết rằng, ngoại trừ lính Stormtrooper tắm mỗi ngày thì The Mandalorian chính là nhân vật yêu thích nhất của anh.
Hơn nữa anh có ám ảnh tâm lý với việc ném đồ chơi, vì một món đồ chơi nhỏ mà anh mất hết phong độ quý ông rồi, sắp nổi giận với con gái nhà người ta.
Lâm Bạch Thanh sợ anh không nể mặt con gái, vội nói: “Không sao mà, đồ chơi nhỏ thôi, bể thì bể.”
Đổng Giai Thiến cũng là người hâm mộ của bộ phim Star Wars, thật ra còn đau xót hơn cả Cố Bồi.
Vội nói: “Chú Cố, cháu có thể đền cho chú một cái to hơn, bản đặc biệt mùa Giáng Sinh của công ty HASBRO, được không…”
Lại giơ tay xoa lên chân nhỏ bị gãy trong lòng bàn tay Cố Bồi: “Thật có lỗi, bé đáng thương.”
Cố Bồi siết chặt tay, tránh khỏi Đổng Giai Thiến.
Lâm Bạch Thanh sợ con gái nhà người ta mất mặt nên vội nói: “Một món đồ chơi mà thôi, không sao đâu.” Ôm eo chồng mình vỗ vỗ, ra hiệu anh dọn đồ chơi.
Dù gì Cố Bồi cũng là người trưởng thành, có thể tức giận nhưng không thể mất lịch sự, dọn đồ chơi xong, anh bắt tay với hai cô gái. Dẫn họ đến phòng trà của trung tâm điều dưỡng ngồi xuống.
Vừa nghe Đổng Giai Thiến giới thiệu gia thế của mình, cuối cùng hai người cũng hiểu tại sao bộ đội muốn tìm cô ta giúp đỡ.
Đổng Giai Thiến chủ động nói: “Nghe nói các chú muốn điều tra một vụ án của khách đại lục, cha cháu là cảnh sát cấp cao đang làm việc ở Sở Cảnh sát Cửu Long, chỉ cần là việc ông ấy có thể giúp thì các chú cứ việc nói, chúng cháu rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho quân đội đại lục.”
Vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa” xảy ra ở Du Mã Địa, trùng hợp do Sở Cảnh sát Cửu Long quản lý.
Mà thành phố cảng hiện tại, nếu không có người quen trong Sở Cảnh sát, một là xếp hàng chờ không thì là kết án qua loa, muốn giục nhưng lại có mấy ngàn vụ án đang xếp hàng phía trước, cảnh sát cũng sẽ thờ ơ nói: “Chê chúng tôi chậm à, chờ đến Cửu Long nhé, để công an đại lục điều tra giúp cô, xem đám lợn đó đối xử với các cô thế nào.”
Cố Bồi lấy tờ báo ra vuốt thẳng rồi mở ra. Đã là vụ án cũ năm 70 rồi. Anh nói sơ tình hình xong hỏi xem có thể hẹn thời gian nộp đơn xin xem chứng cứ không.
Mã Na khôn ngoan hơn, bắt chéo chân nói: “Sếp Cố, hay là chúng ta bàn chuyện làm ăn trước nhé, chúng cháu đến buôn bán thiết bị y tế rất cần sự giúp đỡ và quan tâm của bệnh viện quân y này của chú.”
Thiên hạ nào có chuyện gì giúp không, họ là người làm ăn, đã là thì làm ăn phải bàn rõ chuyện giá cả.
Tham mưu Lục nói với Cố Bồi đối phương muốn bàn chuyện làm ăn, có thể hứa trong phạm vi trăm ngàn, vì cha của Đổng Giai Thiến thuộc nhóm người khá thân thiện với đại lục, cũng là người cung cấp tình báo quân đội, là người cho lợi ích.
Nhưng Cố Bồi nhớ mấy ngày trước viện trưởng Cao mới nói dạo này bệnh viện mở chi nhánh vô cùng gấp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!