Lời này của Sở Xuân Đình vừa nghe có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng Lâm Bạch Thanh ngẫm lại thì thấy có gì đó sai sai.
Bởi vì ở trong ấn tượng của cô, Liễu Liên Chi chỉ ghét ông cụ thôi, chưa từng làm khó dễ ông ta bao giờ.
Sở Xuân Đình lại khác, ông ta đã cố tình bắt nạt, gây khó dễ cho Liễu Liên Chi rất nhiều năm.
Thậm chí cuộc đời bi kịch của cha mẹ cô cũng do cái tính xấu của ông ta mà ra.
Ông ta cúi đầu có ích gì, đáng lẽ ông ta phải quỳ gối trước mặt bà ngoại cô để sám hối mới phải.
Lâm Bạch Thanh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ông muốn bà ấy tha thứ cho ông vì chuyện ngày xưa ông bắt nạt bà ấy chứ gì.”
Cô tạm dừng một lát, lại nói: “Nhưng cho dù ông không nhận lỗi, bà ấy không tha thứ cho ông, chuyện của mẹ tôi ông vẫn phải bỏ ra công sức cần bỏ, giúp việc gì cần giúp mà. Hay nếu bà ấy không tha thứ cho ông, ông sẽ không giúp à?”
Sở Xuân Đình bị chặn họng, không nói gì.
Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Kể cả khi ông xin lỗi, ông nghĩ với hành vi bắt nạt ghê tởm mà ông đã gây ra cho bà ấy khi xưa, bà ấy sẽ tha thứ cho ông sao?” Sở Xuân Đình hoàn toàn cứng họng, không biết phải nói gì.
Hơn nữa, trước khi giải phóng, mặc dù hai người họ có giá trị quan khác nhau nhưng không có mâu thuẫn, cũng không có thù oán.
Liễu Liên Chi quản lý hai nhà máy hóa chất và sợi bông lớn ở ven biển, bà ấy phụ trách sản xuất các loại vật liệu dùng cho thời chiến, còn Sở Xuân Đình là một kẻ đầu cơ, phụ trách mua nguyên liệu và vận chuyển vật liệu trong hoàn cảnh mưa b.o.m lửa đạn.
Sợi bông, penicillin, đường trắng, cồn, muối, đá lửa, cà phê, từng đợt vật liệu chiến lược, tất cả đều do hai người họ hợp tác sản xuất, sau đó vận chuyển ra tiền tuyến nơi lửa đạn mù mịt.
Thương nhân mà, hai phe Quốc: Cộng, Sở Xuân Đình không đứng về phe nào cả, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, trong khi Liễu Liên Chi muốn đứng về phe Cộng, nhưng bà ấy không thể hiện rõ ràng, bởi vì khi đó nhà họ Thẩm ủng hộ Quốc dân Đảng, bà ấy theo phe nào cũng chỉ ngấm ngầm mà theo. Sở Xuân Đình biết chuyện này, còn thường xuyên lặng lẽ che giấu giúp bà ấy, khi đó ông ta rất thích Liễu Liên Chi.
Mâu thuẫn giữa họ bắt đầu từ đêm trước Giải phóng.
Ban đầu mọi người đã thống nhất với nhau sẽ rời đi, nhưng Liễu Liên Chi phụ trách báo tin cho Sở Xuân Đình không chỉ giấu nhẹm tin tức, hại ông ta không đi được, mà chính bà ấy cũng bị người nhà họ Thẩm ép lên thuyền, sau đó nhảy xuống biển bơi về lại.
Lúc ấy Sở Xuân Đình chỉ vào mặt Liễu Liên Chi mắng xối xả, mắng bà ấy ngu, mắng bà ấy không hiểu thời thế, mắng bà ấy sớm muộn gì cũng bị xử lý, sau này mỗi khi gặp Liễu Liên Chi đang quét đường, ông ta còn sẽ cố tình tới cười nhạo.
Đúng rồi, ông ta còn lừa hết cả tài sản của bà ấy.
Chỉ vì ông ta tin nhầm người nên mới không chạy trốn được, ông ta đã hận bà ấy rất nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!