Lâm Bạch Thanh cũng biết, muốn tìm công bằng không dễ, nhưng cô có Liễu Liên Chi.
Cô nói: “Chuyện mẹ của tôi ông cũng đừng quan tâm, để ông phải vất vả một chuyến rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi có hẹn với bà ngoại tôi sẽ cùng ăn cơm với bà ấy vào tối nay, cùng nhau thảo luận về chuyện này.”
“Bà ngoại cháu là người không biết thay đổi, sẽ chỉ biết lý lẽ cứng nhắc mà thôi, nếu không có thể tự bị bệnh tim sao?” Sở Xuân Đình cười nhạo một tiếng.
Lâm Bạch Thanh cũng trợn trắng mắt, ngoáy vào điểm yếu của ông ta: “Vậy vẫn khỏe hơn ông, ông bị Tào Chi Phương làm cho liệt mấy tháng, nhưng ông có thể làm gì bà ta, chẳng phải chỉ có thể nhìn, đỏ mặt trừng mắt tức giận thôi sao?”
Quả nhiên Sở Xuân Đình bị chọc tức, trong nháy mắt lông mày râu ria cau có.
Nhưng sau một hồi im lặng, ông ta khàn giọng nói: “Đi thôi, hôm nay ông đi với cháu, đi ăn một bữa cơm với Liễu Liên Chi.” Lâm Bạch Thanh bị ông ta làm cho kinh hãi suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hôm nay không chỉ ăn cơm, Lâm Bạch Thanh còn phải kể cho bà ngoại nghe mọi chuyện đã xảy ra với Thẩm Khánh Nghi. Vì vậy cô đã mang theo kim châm, Tô Hợp Hương hoàn do tự cô bào chế, và cả Mã Hàm Thiết châm. Cô cũng đã hẹn Mục Thành Dương, chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ cô bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, dù sao cũng liên quan đến sức khỏe của bà ngoại, phải ở Trung tâm điều dưỡng cựu chiến binh, có đủ tất cả các loại thiết bị cấp cứu cao cấp nhập khẩu, khi cô không xử lý được, thì bệnh viện có thể tiếp nhận tình huống cấp cứu bất cứ lúc nào, khi đó cô mới có thể nói.
Trong tình huống như vậy, Lâm Bạch Thanh đều phải cân nhắc, thử thăm dò mới dám nói. Ông cụ bướng bỉnh này đi làm gì, gây họa và làm hỏng việc sao?
Lâm Bạch Thanh vốn định mắng ông cụ một trận.
Nhưng chuyến đi đến nước M này đã khiến ông cụ hao tổn nguyên khí nghiêm trọng, ông cụ gầy rạc cả người, chỉ còn da bọc xương, eo cũng còng xuống, hốc mắt trũng sâu, cũng chỉ còn lại tinh khí thần không chịu c.h.ế.t kia mà thôi.
Nhìn cũng rất đáng thương.
Đây là lần đầu, cô chủ động kéo cánh tay ông cụ lên, xoay bả vai ông cụ và lắc lắc, vừa nhìn vừa vỗ nhẹ ông cụ, giống như dỗ dành đứa trẻ, ôn tồn nói: “Hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng, hơn nữa ông và bà ngoại tôi ăn cơm cùng nhau không thích hợp, ông sẽ làm cho bà ấy khó tiêu, không biết chừng sẽ còn tái phát bệnh tim. Hay là như này, ông về nhà trước đi, ngày mai tôi về ăn cơm cùng ông, đến lúc đó tôi sẽ đích thân xuống phòng bếp làm một bàn đồ ăn ngon cho ông, hôm nay tôi qua với bà ngoại trước, có được hay không?”
Thấy lông mày ông ta cong lên, lại nhẹ nhàng nói: “Đừng gây thêm phiền phức cho tôi, có được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!