Lâm Bạch Thanh giải thích: “Pierre. Cardin là thương hiệu của nước Pháp, ở nước M cháu không tìm được.”
“Vậy cũng nên mua cái mà chúng ta biết, CHANEL, cái này không nổi tiếng gì cả!” Bác sĩ Lưu nói.
Lâm Bạch Thanh muốn cười chết: “Bác sĩ Lưu, nó tên là Chanel, sau này sẽ nổi tiếng.”
Tiểu Thanh còn nhỏ tuổi, tính cách hoạt bát cũng chịu khó, có thể nói chuyện cùng với đám bác sĩ thực tập kia, cô ấy cũng tháo vát, sẽ chỉ huy nhóm bác sĩ thực tập trẻ kia làm việc, cho nên trở lại sau một tuần, Lâm Bạch Thanh phát hiện tổng thể vệ sinh của phòng khám tốt hơn nhiều so với lúc trước khi cô đi.
Cô ấy và Mục Thành Dương xem như đã hẹn hò, mà cô ấy lại khá chủ động.
Mặc dù hai người không công khai, nhưng ngay cả bác sĩ Lưu cũng nhìn bọn họ như một đôi yêu nhau.
Nghe nhóm thanh niên trên tầng nói chuyện cười đùa, bác sĩ Lưu đến nói chuyện nghiêm túc với Lâm Bạch Thanh: “Tiểu Lâm, dì nhìn Tiểu Thanh và Mục Thành Dương rất hợp nhau, Tiểu Thanh nhà chúng ta khá chủ động, nhưng Thành Dương bẩm sinh có chút chậm chạp, rất bị động, hay là như này, cháu ra mặt tác hợp một chút, để hai đứa chúng nó sớm kết hôn.”
Người ta khi lớn tuổi thường thích đi mai mối.
Nhưng Lâm Bạch Thanh đã từng chứng kiến chuyện tình cảm của Mục Thành Dương và Trương Nhu Giai.
Cô hiểu đàn anh rất rõ, biết anh ấy có thể chủ động thế nào nếu anh ấy thật sự yêu một người.
Mà bây giờ, Tiểu Thanh đang yêu say đắm anh ấy.
Nhưng anh ấy chỉ có ấn tượng tốt với Tiểu Thanh, không phải là yêu, cho nên anh ấy mới có vẻ chậm chạp như vậy.
Em gái còn trẻ, ham chơi một chút, chịu một chút đau thương trong tình yêu cũng không sao, nhưng không cần thiết phải kết hôn sớm.
Không biết chừng sau này cô ấy còn có thể gặp được người đàn ông ưu tú hơn đàn anh.
Lâm Bạch Thanh sắp xếp hộp thuốc, lấy kim châm ra khỏi máy khử trùng áp suất cao, cười nói: “Bác sĩ Lưu, phiền dì sắp xếp quầy một chút, hôm nay cháu đi trước.”
Bác sĩ Lưu có một chiếc đồng hồ mới tinh, lúc này đang ngắm nghía nó, phất phất tay nói: “Mau đi đi.”
Không thể nói công việc của Lâm Bạch Thanh không bận.
Mấy ngày cô rời đi, Cố Bồi lắp điện thoại bàn ở nhà, cho nên cô phải về nhà gọi cuộc gọi quan trọng. Trước tiên cô không liên lạc với Thẩm Khánh Nghi, vì để mẹ có thể trở về trước khi sang năm mới, cần theo đuổi vụ án của bà ấy trước đã.
Cho nên cô phải gọi điện thoại cho Cố Ngao Cương, hỏi anh ta một chút về tình hình ở Sở Cảnh sát thành phố cảng.
Nhưng tin tức mà Cố Ngao Cương truyền đến không tốt lắm.
“Thím út, bây giờ thành phố cảng loạn như thế này, ở Sở Cảnh sát đợi suốt bốn giờ mới có người tiếp đón cháu, nghe nói muốn xem xét lại vụ án, Sở Cảnh sát cho cháu một tờ số, bảo cháu đi xếp hàng, cháu nhìn một chút, là… số 1372.” Anh ta nói.
Lâm Bạch Thanh cau mày: “Ý là phía trước cháu còn có hơn một nghìn vụ án đang xin xem xét lại?”
Cố Ngao Cương bất đắc dĩ nói: “Thím út, mỗi ngày ở thành phố cảng đều xảy ra hàng trăm vụ án lớn, ngày nào cũng có án mạng, ngày nào cũng có người bị bắt nhầm và bị xử oan, có hơn một nghìn vụ án chờ xem xét là điều rất bình thường.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!