Hai mắt Lâm Bạch Thanh sáng lên.
Cố Bồi chỉ là người ngoài cuộc, nhưng anh lại có thể thấy được nguyên nhân cái c.h.ế.t của nạn nhân chỉ từ một tấm ảnh trên báo. Điều này chứng minh vết thương bị điện giật kia lúc đó rất rõ ràng và trần trụi, nó xuất hiện ở vị trí dễ thấy. Mà theo như anh nói, dù hung thủ g.i.ế.c người là ai, chắc chắn là Thẩm Khánh Nghi bị phán quyết sai. Cảnh sát lúc ấy đã điều tra hiện trường như thế nào, và điều tra phá án ra sao? Là Sở Cảnh sát thành phố cảng không làm được mà đã vội vàng kết án, mới dẫn đến việc buộc tội oan. Mẹ của cô đã phải gánh tội danh g.i.ế.c người suốt hai mươi năm, cho tới bây giờ vẫn đang phải chạy trốn. Chẳng nhẽ Sở Cảnh sát thành phố cảng không cần trả lại công bằng, bồi thường và xin lỗi bà ấy sao?
Chuyến đi đến nước M này quá đáng giá, mọi thứ cũng trở nên rõ ràng.
Lâm Bạch Thanh suy tính, nếu bây giờ cô thay mặt cho nghi phạm đưa ra thỉnh cầu xem xét lại vụ án, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi, còn một tháng nữa là sang năm mới, như vậy, trước Tết là Thẩm Khánh Nghi có thể được rửa sạch tội và trở về!
Tình trạng sức khỏe gần đây của bà ngoại cũng tốt.
Cô sẽ nói với bà ngoại một cách chậm rãi và rõ ràng trước, sau đó đề nghị xem xét lại vụ án. Như vậy chẳng phải cả nhà cô có thể đoàn tụ trước Tết sao?
Đêm hôm khuya khoắt không tiện gọi điện thoại, nhưng sáng sớm hôm sau, Lâm Bạch Thanh định vừa làm giấy thông hành Hong Kong: Ma Cao cho mình, vừa gọi điện thoại, bảo Cố Ngao Cương ở thành phố cảng đi một chuyến đến Sở Cảnh sát trước, hỏi thăm một chút về tình hình cơ bản của “Vụ án A Hoa”, lấy được tư liệu trực tiếp.
Đến lúc đó cô sẽ đến thành phố cảng thuê một luật sư giỏi, giúp mẹ rửa sạch hiềm nghi trong một lần!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bạch Thanh mới biết Cố Bồi thích món quà của cô đến mức nào.
Thứ cô mua cũng không phải đồ chơi nhựa thông thường, mà là đồ chơi có chất lượng tốt nhất, đồ chơi làm bằng hợp kim titan, mỗi một khớp nối nhỏ của đồ chơi đều có thể chuyển động, mà trong tương lai, loại đồ chơi này có lẽ sẽ được gọi là mô hình thủ công.
Cố Bồi chọn ra một mặt dây chuyền có tên The Mandalorian trong tất cả các món đồ thủ công nhỏ rồi treo nó lên túi, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Sau này ra ngoài không nên mua quà cho anh nữa.” Cũng không quên nói thêm: “Đắt quá!”
Mức tiêu thụ ở nước M không như trong nước, tiền lương một năm của Cố Bồi cũng chỉ có mười nghìn đô la Mỹ, hai nghìn tám đô la cho món quà, đây là điều mà ngay cả anh hiện tại cũng không dám tiêu xài. Nhưng anh rất thích món đồ chơi đó.
Từ ngày đó trở đi, việc đầu tiên anh làm sau mỗi ngày đi làm về luôn là tắm rửa. Nhưng anh sẽ mang hai món đồ chơi nhỏ vào phòng tắm để tắm cùng anh. Sau khi tắm xong, đồ chơi nhỏ sẽ được mang trở lại phòng ngủ, cất vào trong túi, rồi đặt lại dưới bàn trang điểm.
Chuyện quan trọng trước mắt cũng không thể tùy ý đùa giỡn, cho nên sáng sớm hôm sau thức dậy, Lâm Bạch Thanh đã gọi điện thoại cho Sở Xuân Đình trước, nói sơ qua một chút về vụ án của Thẩm Khánh Nghi, để ông ta làm giấy thông hành Hong Kong và Ma Cao giúp mình.
Sau đó lại gọi điện cho Cố Ngao Cương ở thành phố cảng, chỉ nói rằng “A Hoa” là họ hàng của mình, để anh ta đến Sở Cảnh sát thành phố cảng, nộp đơn xin tìm đọc hồ sơ chi tiết về “Vụ án người đàn bà rắn rết A Hoa” hai mươi năm trước.
Sau đó, cô còn phải vội đi làm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!