Trong lòng Lâm Bạch Thanh vô cùng khổ sở, lại cực kỳ khâm phục chuyên môn và sự nhạy bén trên phương diện y học của Cố Bồi.
Đặt tờ báo xuống, khi Cố Bồi còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, đợi khi anh ngẩng đầu mới nhỏ giọng nói: “Thật ra thô lỗ một chút cũng chẳng có gì là không tốt.”
Người đàn ông cúi đầu, thấy vợ đang nhìn mình với đôi mắt ướt át.
Cổ họng người đàn ông thắt lại, còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã quấn lấy anh như dây leo.
Cố Bồi nâng mặt vợ lên, không hề cử động, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ngây thơ như đứa trẻ, khiến Lâm Bạch Thanh không nhịn được mà muốn ôm và hôn một cái lên trán anh.
Thật ra, Lâm Bạch Thanh là người phụ nữ thứ hai từng ở chung với Cố Bồi ngoài mẹ.
Cô và mẹ anh là hai thái cực.
Vì căm hận anh mẹ đã dốc sức phá hỏng tất cả những gì tốt đẹp mà anh có thể đạt được, niềm vui cùng mộng tưởng. Cô lại hoàn toàn ngược lại, cô vẫn luôn thỏa mãn hết những gì Cố Bồi đã từng không dám mơ tưởng đến.
Quả nhiên buổi tối hôm nay biểu hiện của anh thật thô lỗ.
Vô cùng thô lỗ!
Hai người xong việc, Lâm Bạch Thanh đã kể lại toàn bộ chuyện liên quan tới Thẩm Khánh Nghi bị nghi ngờ là hung thủ và chạy trốn suốt hai mươi năm cho chồng nghe.
Càng nói càng buồn.
Lâm Bạch Thanh là bác sĩ, đã quen với sinh tử, sẽ dốc hết sức lực đi cứu mỗi một sinh mệnh, nhưng sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, có thể nói ra cô cũng không kìm được mà nghẹn ngào.
Không thể nghi ngờ, Thẩm Khánh Nghi là người mạnh mẽ luôn chiến đấu chống lại vận mệnh, không bao giờ thừa nhận thất bại. Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi bước trong cuộc đời, bà ấy đều giẫm lên những ý đồ tồi tệ nhất. Năm 49 bà ấy được mẹ mang xuống khỏi tàu, từ đó trở thành ‘Năm phần tử xấu’.
Sau khi trải qua những năm 60 tàn khốc và dài đằng đẵng, bà ấy ra khơi trước bình minh, nghĩ rằng có thể chạy về phía cuộc sống mới. Nhưng thành phố cảng lúc đó lại đang trong thời đại hỗn loạn nhất, bang phái nhiều vô kể, chém chém giết giết. Mà bà ấy, lại bị một tên lưu manh dây dưa, rồi bị cuốn vào một vụ án g.i.ế.c người. Cho đến khi chạy trốn đến nước M, bà ấy mới có được một cuộc sống khá là yên bình.
Nhưng nếu như người không phải do bà ấy giết, vậy hai mươi năm ly biệt quê hương của bà ấy có nghĩa lý gì chứ? Hai mươi năm, chẳng phải bà ấy đã chạy trốn vô ích sao.
Cố Bồi nghe vợ kể xong, cũng mới hiểu được.
Vì vậy “người đàn bà rắn rết A Hoa” trên báo lại là mẹ vợ anh, Thẩm Khánh Nghi?