Bọn họ còn có rất nhiều điều muốn hỏi, Cồ Bồi cầm hộp cơm về văn phòng, muốn xuống tầng, bọn họ cũng đi theo, viện trưởng Cao hỏi: “Bây giờ bỏ qua, vậy sau này có phải làm lại hay không?”
Cố Bồi thấy hai lãnh đạo muốn đi theo, ý bảo hai người bọn họ đi trước, nói: “Muốn làm cũng phải hợp tác xong mới làm.”
Phó viện trưởng Lý lại hỏi: “Nếu chẳng may thí nghiệm kia không thông qua thì sao, khác gì thuốc của tôi cũng không xin được độc quyền?”
Cố Bồi ở phía sau nhưng anh đi nhanh, buộc hai lãnh đạo không thể không đi nhanh hơn một chút.
“Sẽ không, bởi vì thuốc của chúng ta không đủ điều kiện làm mù đôi.” Cố Bồi nói.
Viện trưởng Cao lại hỏi: “Tại sao, vậy giờ phải làm gì?”
Đi đến cổng lớn, đột nhiên Cố Bồi dừng chân.
Đây là thập niên cả nước trên dưới một lòng, muốn kết nối đường ray với quốc tế, mọi việc đều là lần đầu tiên, viện trưởng Cao cho rằng lại có khó khăn rất lớn gì đó cần phải khắc phục, trong lòng căng thẳng, lại nghe Cố Bồi nói: “Vấn đề kia không quá quan trọng, vợ của tôi về rồi, tôi phải đi đón cô ấy, chuyện công việc ngày mai lại nói sau.”
Hai lãnh đạo ngẩng đầu nhìn, đúng là xe đã trở lại, dừng ở trong viện. Người bên Chính trị đi theo, tự mang vật phẩm của cô đi làm đăng ký.
Bởi vì hợp tác với CIBA có thể tiếp tục triển khai, tâm trạng của hai lãnh đạo rất tốt, phó viện trưởng Lý nói: “Đồ vật của cậu đang làm đăng ký, sao bên Chính trị chỉ có một người, làm nhanh lên, Tiểu Lâm vừa trở về từ nước ngoài, rất mệt.”
“Đồ không nhiều lắm, rất nhanh.” Đồng chí bên Chính trị mở ra cái hộp to, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Cô đến mở ra đi.”
Viện trưởng Cao nghĩ đến gì đó, kéo phó viện trưởng Lý, ý bảo anh đi nhanh lên.
Lâm Bạch Thanh vừa trở về từ nước M phồn hoa, nói không chừng sẽ mang theo đồ vật vợ chồng gì đó. Bọn họ nhìn thì không ổn lắm.
Buổi tối, trong xe bật đèn nhưng không rõ lắm, Cố Bồi nhìn thoáng qua, trái tim suýt chút nữa dừng đập!
Lúc này Lâm Bạch Thanh đã mở hộp ra, nhân viên công tác bên Chính trị nói: “Đây là… Món đồ chơi?”
Viện trưởng Cao và phó viện trưởng Lý liếc nhau, Cố Bồi bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn đồ chơi làm quà?
Đồ chơi người lớn?
Bọn họ vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.
Nhưng lúc này đột nhiên Tiểu Mã hét to: “Oa… Oa… Không ngờ là… Oa!”
Vừa rồi lúc hai lãnh đạo hoảng sắp chết, Cố Bồi vẫn bình tĩnh tự tại, nhẹ nhàng, nhưng lúc này đột nhiên anh lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, giống như bị sét đánh trúng.
Rốt cuộc là quà gì?
Hình như quân y Cố kiến thức rộng rãi không chịu được!
Phó viện trưởng Lý không khống chế được chân, bước lên nhìn, hoàn toàn thất vọng: “Thật đúng là đồ chơi?”
Một cái hộp đồ chơi to làm bằng hợp kim, hiếm lạ cổ quái.
Còn có một hộp, Lâm Bạch Thanh mở ra, bên trong đều là binh lính mini mặc quân phục plastic, còn có mấy chiếc xe đồ chơi…
Đây cũng là thú bông, đây không phải là đồ chơi trẻ con sao?
Chắc Cố Bồi cũng bị kinh sợ, đây… đây… đây là dỗ trẻ con.
Tiểu Mã cực kỳ hưng phấn: “Trang phục , nguyên bộ, oa, mấy người xem chưa, không ngờ nó còn có đồ chơi, trời ạ, tất cả nhân vật đều có thú bông, vũ khí, nhìn vũ khí này đi?”
Lại nhìn một cái hộp khác, cái này anh ta cũng biết, thú bông của bộ đội đặc chủng G.IJOE.
Thật ra Lâm Bạch Thanh cũng không hiểu mấy cái đồ chơi đó có gì hay.
Nhưng đời trước cô từng nhìn thấy Cố Bồi sắm riêng một cái giá cao cất chứa mấy món đồ chơi này, xếp mấy ngăn tủ to. Cô suy đoán, có lẽ lúc nhỏ anh rất thích mấy món đồ chơi này, nhưng có lẽ chưa từng được chơi.
Phó viện trưởng Lý và viện trưởng Cao liếc nhau, thấy đăng ký cũng sắp xong, vội nói: “Muộn rồi, trở về sớm chút.”
Sợ bóng sợ gió một lúc, nhanh chóng chạy về thôi.
Người bên Chính trị cũng không hiểu mấy món đồ chơi đó có gì hay. Chỉ có Tiểu Mã hâm mộ, cực kỳ hâm mộ.
Anh ta từng xem trên TV, dù đã 22 nhưng đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là thiếu niên, anh ta thực sự muốn có bộ đồ chơi như vậy, đồng thời anh ta cũng cảm thấy mấy món đồ cực kỳ đắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!