Sách y quá quan trọng, cho dù muốn quyên tặng ông ta cũng muốn dùng danh nghĩa của mình để quyên. Tục ngữ nói đúng, gừng càng già càng cay, ông ta đang nghĩ đến kế hoãn binh.
Nhưng có câu trò giỏi hơn thầy, Lâm Bạch Thanh chuyên khắc ông cụ này, vươn tay bàn tay thon dài nhìn nhìn, cô nói: “Chắc nắm tay của bí thư Kỳ không cứng bằng tôi đâu nhỉ?”
Ông cụ bị cô chặn họng, nghẹn hồi lâu không nói lên lời!
Xuống máy bay, Lâm Bạch Thanh cho rằng Cố Bồi biết thời gian sẽ đến đón cô, nhưng không, người đến đón cô là tài xế Tiểu Mã của anh, nói Cố Bồi còn đang tăng ca, không đến được.
Lâm Bạch Thanh mang đồ đến cho Cố Bồi. Cân nhắc đến nghề nghiệp và số tiền lương cao gấp mười lần bộ đội bình thường kia của anh, nên một thành viên của ban Chính trị đã ở lại tăng ca để đến xem món đồ đó với Tiểu Mã.
Đúng lúc, Lâm Bạch Thanh vừa đi ra chỉ vào vali hành lý, nói cái kia có liên quan đến Cố Bồi, cô muốn cầm đi. Vì vậy cuối cùng, một già một trẻ, hai ông cháu liếc nhau, cuộc đấu tranh chấm dứt với sự thất bại của Sở Xuân Đình.
Ở bệnh viện quân y.
Lúc này là tám rưỡi tối, mấy người viện trưởng Cao, phó viện trưởng Lý đang ngồi trong văn phòng viện trưởng. Trên bàn trà là hộp cơm của bọn họ.
Viện trưởng Cao và phó viện trưởng Lý còn chưa rửa, nhưng hộp cơm của họ lại sạch sẽ hơn cả những hộp cơm đã rửa. Còn hộp cơm của Cố Bồi thì được rửa sạch sẽ, thậm chí còn có những giọt nước vẫn còn dính trên đó.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng điện thoại vẫn chưa reo.
Phó viện trưởng Lý rất căng thẳng, thấy Cố Bồi thường nhìn đồng hồ, hình như có chuyện phải đi, nhỏ giọng nói: “Ngồi chờ một chút, nếu đối phương không đồng ý, hợp tác đàm phán thất bại, tốt nhất cậu có một dự án khẩn cấp, việc này không thể thất bại được.”
Cố Bồi nhìn đồng hồ, kiên nhẫn nói: “Yêu cầu của CIBA có vấn đề, chỉ cần bọn họ thành tâm hợp tác với chúng ta sẽ đồng ý yêu cầu của chúng ta, không tồn tại vấn đề thất bại hay không thất bại.”
Phó viện trưởng Lý vẫn không yên tâm: “Chẳng may người ta cố ý gây chuyện, không muốn đàm phán thì sao, tôi cảm thấy chúng ta quá mạo hiểm.”
Cố Bồi lại nhíu mày.
Bọn họ đang chờ chính là kết quả đàm phán thí nghiệm mù đôi, chính là ‘thí nghiệm người mù’ như lời của Cố Vệ Quân.
Khi bệnh viện quân y và CIBA hợp tác, yêu cầu đầu tiên của CIBA là yêu cầu hệ thống chữa bệnh quân y nước Hoa trình báo thuốc trước khi làm thí nghiệm mù đôi, sau đó lại tiến thêm một bước nói chuyện hợp tác.
Nghe thì như không có vấn đề.
Nhưng thật ra ở phương Tây, thí nghiệm thuốc mù đôi cần điều kiện khắc nghiệt mới có thể tiến hành được. Mặc dù có hình thức thí nghiệm đứng đầu như vậy, nhưng không có nhiều công ty lớn thật sự dám dùng nó cho lâm sàng. Khi thuốc được thả xuống thị trường, phải xin các loại dấu, kết quả thí nghiệm mù đôi cũng không được công bố ở bên trong.
Tiến hành thí nghiệm mù đôi trước khi hợp tác càng làm khó bọn họ, nó yêu cầu tốn mấy tháng, kinh phí nghiên cứu mất mấy trăm nghìn đô la, công ty CIBA cố ý kỳ thị, làm khó dễ quân đội.
Nếu Cố Bồi không tham gia chuyện này, không biết thì thôi.
Nhưng anh được bộ đội tiến cử với người phương Tây, nếu tham gia, tiền lương một tháng gấp mười lần mấy người viện trưởng, anh nhất định phải nói ra chân tướng, xóa bỏ đống kinh phí thêm vào này cho quân đội.
Tất cả lãnh đạo nhóm lo lắng bởi vì không dễ dàng mới có được đợt hợp tác này, bọn họ sợ làm hỏng bên trên trách cứ. Nhưng Cố Bồi cảm thấy sẽ không làm hỏng.
Có lẽ đây là do monitor nào đó kỳ thị nước Hoa, đưa ra yêu cầu này cố ý làm khó bọn họ.
Nhưng quyền quyết định do các lãnh đạo, hợp tác với nước Hoa là phương hướng chiến lược của CIBA, đâu thể nào ngừng hợp tác chỉ vì chút việc nhỏ như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!