Lâm Bạch Thanh là một người thông minh.
Đây là tin tức đưa tin về án Thẩm Khánh Nghi g.i.ế.c chồng hai mươi năm trước ở thành phố cảng, còn kèm thêm tấm ảnh chụp đen trắng, là một người đàn ông ngã xuống đất, khuôn mặt đã bị che đi, thân thể lại rất rõ ràng, đặc biệt có một đôi chân to, cực kỳ lớn, chân còn dính bẩn, bên cạnh kèm một bức tranh vẽ, đánh dấu mấy chữ: Người đàn bà rắn rết A Hoa.
Sở Xuân Đình nói: “Mấy tên sếp ở cảng thành đúng là thùng cơm, cháu nhìn bức tranh bên kia đi, có giống mẹ cháu không?”
Ở thập niên bảy mươi tám mươi, mặc dù thành phố cảng kém loạn hơn hiện tại nhưng cũng rất loạn, cảnh sát không quan tâm đến các án tử trốn cảng, báo chí lại thích dùng những từ ngữ vớ vẩn kích thích tròng mắt người đọc để lấy doanh số.
Lâm Bạch Thanh đọc báo, cuối cùng cũng hiểu tình huống lúc đó. Sau khi Thẩm Khánh Nghi chuốc say tên đàn ông tệ bạc kia, đập vỡ hai đầu gối của ông ta, sau đó dẫn theo con chạy trốn, còn người đàn ông kia, theo lời báo chí, chỉ hôn mê vì đau đớn sau đó mới c.h.ế.t trong phòng thuê.
Nhìn qua có vẻ mẹ có chút không cẩn thận, bởi vì bà ấy vứt hung khí ở hiện trường, còn để lại dấu vân tay.
Cảnh sát tra được dấu vân tay của bà ấy, còn có người chứng kiến, có thể nói bằng chứng như núi.
“Có lẽ lúc đó con bé không muốn g.i.ế.c người, ngộ sát trong lúc tranh chấp, nhưng cháu nhìn báo đi, hình dung con bé thành người đàn bà dâm loạn, rắn rết, sa đọa, độc ác, cố ý g.i.ế.c hại chồng, thực sự quá mức!” Sở Xuân Đình nói.
Thẩm Khánh Nghi g.i.ế.c người bởi vì thoát khỏi sự dây dưa của tên đàn ông tệ bạc, nhưng lại bị giới truyền thông thành phố cảng vì doanh số hất nước bẩn lên đầu phụ nữ, làm thấp phái nữ hàng chục năm nay. Từ báo báo của bọn họ biến thành người đàn bà rắn rết cố ý g.i.ế.c chồng.
Cẩn thận gấp tờ báo lại, Lâm Bạch Thanh tính toán ngày tháng, hy vọng có thể nhanh chóng đến kỳ ngược dòng.
Sách y đã mang về, nhưng Sở Xuân Đình muốn thương lượng với Lâm Bạch Thanh, ông ta mang về tổng bốn mươi hai quyển sách, không thể đưa hết cho cô, ví dụ như <Ti;ểu Phẩm Phương>, nó không thuộc về một ai cả, nó là di sản dân tộc.
Nó cần bị giám định là sách thật, sau đó nộp lên viện bảo tàng lịch sử quốc gia.
Viện bảo tàng lịch sử quốc gia sẽ tuyên cáo sự tồn tại của nó cho xã hội biết, chứng thức nó là văn hóa phi vật thể của dân tộc. Dựa vào , mỗi một phòng khám trung y, một cá nhân đều có thể xin độc quyền quốc tế cho thuốc của mình. Cho nên nó cần thiết tuyên truyền.
Mặt khác, Sở Xuân Đình còn muốn giữ lại cho mình một ít, ví dụ như bốn bản thảo kinh Đôn Hoàng thời Đường, một quyển trong số đó có giá trị mười cân vàng, và một quyển ‘bản Canh Thìn’, giá trị không thể đo lường trên thị trường bán đấu giá.
Thấy máy bay sắp hạ cánh, ông ta nói: “Sách y, chỉ cần không quá quan trọng đều cho cháu, lần này cháu cũng vất vả, đó là những gì cháu nên có, nhưng ông phải cầm về nhà xử lý vấn đề bảo vệ trước mới có thể đưa cho cháu.”
Tục ngữ đã nói, đấu với người khác mang lại niềm vui bất tận.
Đấu với chú Hai Tỳ Hưu tim đen xong, Lâm Bạch Thanh còn phải tiếp tục đấu với ông cụ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!