Sở Xuân Đình ngồi phía sau, ánh mắt lạnh lùng: “Nghe nói lúc Thanh Thanh chọn chồng, cậu không có cảm tình với con bé sao?”
Về chuyện chọn chồng, ông ta cũng từng nghe Mục Thành Dương kể, biết kỹ càng tỉ mỉ các chi tiết.
Cố Vệ Quân ôm tay lái, ngồi cứng đờ, cảm thấy cái gáy như có gió lạnh thổi vào. Chuyện chọn chồng lúc trước, không phải cậu coi thường Lâm Bạch Thanh, cậu chỉ phản đối ép duyên. Nhưng sau đó cậu đồng ý chấp nhận việc sắp đặt, thậm chí rất sẵn lòng, nhưng Lâm Bạch Thanh lại không thích cậu.
Cố Vệ Quân định giải thích với ông cụ hung dữ này, nhưng cậu không dám, cậu sợ ăn phải lạc. Lâm Bạch Thanh ngồi ở ghế phụ, nhìn cậu chảy mồ hôi giữa thời tiết lạnh, hỏi: “Vệ Quân, cháu nóng sao, tại sao đổ nhiều mồ hôi vậy?”
Cố Vệ Quân nói thầm trong lòng, ông nội cô tiện tay là b.ắ.n người, tôi nóng hả, tôi đang sợ, tôi chảy mồ hôi lạnh!
Cậu cố gượng cười: “Cháu ổn.”
Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Có phải cháu đang căng thẳng không, sao tay run thế kia?”
Cố Vệ Quân nói thầm, trẻ con nhà cô đưa tiền là đưa mười nghìn đô, ông cụ lấy s.ú.n.g trong túi muốn b.ắ.n con trai, tôi có thể không căng thẳng sao, tôi sợ ngày mai mình sẽ bị lên báo vì án g.i.ế.c người, được chưa?
Nước M trong nhận thức của cậu là thanh xuân học đường, tự do dân chủ và công bằng, còn địa vị của Lâm Bạch thanh là s.ú.n.g và đô la, đế quốc tiền tài, hiển nhiên nước M trong nhận thức của cô còn rộng lớn hơn những gì cậu được chứng kiến.
Cố Vệ Quân bị đả kích rất lớn, sắp không thở nổi.
Nhưng cậu nhớ đến một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, Ngao Vũ cũng ở nước M, ở “tổ độc quyền” gì đó.”
Cố Ngao Vũ ở tổ độc quyền đặc biệt?
Đời trước, anh ấy phải gia nhập WTO xong mới có thể phụ trách chuyện độc quyền, nhưng đời này lại sớm như vậy.
“Chú nhỏ giới thiệu cho anh ấy vào tổ, nghe nói thím cũng ở nước M, muốn mời thím ăn một bữa cơm nhưng đột nhiên có chuyện không đến được, bảo cháu chuyển lời xin lỗi với thím, chờ anh ấy có cơ hội về nước rồi tụ họp sau.” Cố Vệ Quân nói.
Thảo nào, thì ra Cố Bồi giới thiệu cho anh ấy.
Đơn xin độc quyền bằng sáng chế cho Artemether và Norcantharidin này có ý nghĩa rất lớn.
Cố Ngao Vũ muốn tham gia vào toàn bộ quá trình và đã có kinh nghiệm từ rất sớm, sau này muốn xin vào Linh Đan Đường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc con đường đăng ký bằng sáng chế lại tăng thêm một bước, tâm trạng mất mát của Lâm Bạch Thanh tốt hơn rất nhiều.
Cố Vệ Quân lặng lẽ liếc qua gương chiếu hậu, nhìn ông cụ nhắm mắt lại, hơi thả lỏng, cũng dám than vãn một chút: “Haizz, nếu không phải ra nước ngoài cháu cũng không biết nước ngoài kỳ thị chúng ta nặng nề như vậy.”
“Cháu gặp chuyện gì khó à?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Cố Vệ Quân nói: “Là mấy người Cố Ngao Vũ hợp tác với công ty nước ngoài, đối phương yêu cầu bọn họ làm thí nghiệm người mù gì đó, nghe nói phải tốn mấy trăm nghìn đô la, có lẽ chú nhỏ biết, nghe nói việc đàm phán đang giằng co.”
“Thí nghiệm người mù, vừa nghe đã biết đánh rắm!” Đột nhiên Sở Xuân Đình trợn mắt, hai mắt lóe sáng.
Cố Vệ Quân lại bị dọa sợ, cảm giác ông cụ có thể lấy s.ú.n.g b.ắ.n người bất cứ lúc nào.
Lâm Bạch Thanh giải thích: “Thí nghiệm kia tên là thí nghiệm mù đôi, thông thường được dùng trong thí nghiệm tác dụng phụ của thuốc. Khi bác sĩ làm thí nghiệm, trước đó sẽ không thông báo cho người bệnh thứ họ ăn là thuốc, hoặc thuốc an thần, thông qua số liệu lâm sàng để phán đoán tác dụng phụ của thuốc. Nếu CIBA đề ra loại yêu cầu này, đúng là làm khó người khác, bởi vì thí nghiệm lâm sàng được triển khai sau khi hai bên hợp tác, cùng sản xuất thuốc chứ không phải trước đó.”
Cố Vệ Quân học tài chính, không hiểu gì, giống như đang nghe sách trời.
Sở Xuân Đình kiêu ngạo vắt chéo chân, liếc xéo: “Thằng nhóc nhà họ Cố, nghe hiểu không, đây gọi là chuyên nghiệp.”
Cố Vệ Quân liên tục gật đầu: “Cảm ơn Tiểu Lâm, à không… thím đã phổ cập khoa học.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!