“Thím nhỏ, đây là nhà… thím?” Cố Vệ Quân không thể tin được.
Cậu cũng nghe ông Ba nói Lâm Bạch Thanh được nhận nuôi, gần đây đã tìm được người nhà.
Còn nghe Cố Bồi nói lần này cô bay đến nước M để thăm người thân.
Nhưng căn biệt thự cao cấp nằm trong khu Đông Loan chính là nhà của cô?
Người trong nhà nào lại luôn âm mưu gây khó dễ cho gia đình mình, hận đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nhau?
Lâm Bạch Thanh xấu hổ khi tự nhân là người một nhà với Sở Thanh Tập, trả lời qua loa, hỏi ngược lại: “Chú nhỏ của cháu bảo cháu đến, cháu mua chiếc xe này à?” Cố Vệ Quân đi học ở Kim Sơn, nhưng xe này không phải của cậu, một sinh viên nghèo như cậu không mua nổi xe. Xe này do cậu đi mượn Điền Lâm Na.
Bởi vì lịch trình hai nơi khác nhau, ngày hôm qua Cố Bồi gọi điện hẹn cậu, nhờ cậu đến giúp đỡ chở đi chơi. Cậu cho rằng nếu Lâm Bạch Thanh chỉ đi mấy ngày, có lẽ cũng không có tiền du lịch, còn đặc biệt mượn tiền từ Điền Lâm Na, định dẫn thím đi dạo chơi quanh thành phố lộng lẫy và hoành tráng.
Nhưng ngay khi đến nhà họ Sở, cậu đã rất bất ngờ.
Bởi vì cậu chạy xe gần ba phút mới nhìn thấy nhà.
Sau khi đến cửa nhà người ta thì được mở rộng tầm mắt, trước cửa có một chiếc ô tô Dodge và một chiếc JMC, còn có một vài người hầu. Sự giàu có này, sự quý phái này, có chắc là cần cậu mượn chiếc xe quèn đi chở người? Nhưng có thể nói sự xuất hiện của cậu là cơn mưa đúng lúc với Lâm Bạch Thanh.
Vali hành lý và quà đều bị A Thủy để trên xe Dodge. Lâm Bạch Thanh mở cốp xe ra, thấy cốp xe trên chiếc xe quèn của Cố Vệ Quân không nhét vừa được, lại nhét một ít vào ghế sau.
Nhét đầy một chiếc xe quèn tróc sơn, cô chuẩn bị thắng lợi trở về.
Sở Thanh Tập không những là Tỳ Hưu, còn là tắc kè hoa, nếu ván đã đóng thuyền thỉ chỉ có thể nhận thua, không làm loạn. Ngược lại nói chuyện phiếm với Cố Vệ Quân: “Cậu học ở trường nào?”
Cố Vệ Quân ngần ngại: “UCB.”
UCB là một trường công lập, là một trường tốt, cháu trai nhỏ của Cố Bồi này rất có năng lực.
Sở Thanh Tập vỗ vai cậu, nói: “Thanh Thanh là cô chủ của nhà họ Sở chúng ta, cậu cũng là người nhà chồng con bé, tôi chính là… chú Hai của cậu, sau này có thời gian thì đến chơi, trong nhà có rất nhiều phòng, tùy cậu chọn.”
Không ngờ Lâm Bạch Thanh từng phải cắn răng chọn chồng trong số các anh em bọn họ chỉ vì một phòng khám nhỏ, thuê tại đại tạp viện bất ổn lại là… cô chủ… Của nhà người ta?
Cố Vệ Quân nấc cụt, gật đầu: “Vâng… Chú Hai!”
Xét về bề ngoài, Sở Thanh Tập là người chú Hai tốt nhất thế gian: “Thanh Thanh, thời gian còn sớm, cơm trên máy bay ăn không ngon, ăn cơm chiều ở nhà đi, muốn ăn cái gì, chú Hai bảo người hầu làm.”
Lâm Bạch Thanh không để ý đến ông ta, nhìn Tiểu Nhã đứng co rúm ở cửa, kéo ra, quỳ xuống nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Chúng ta cần phải đi, nhưng chắc chắn chị sẽ trở về thăm em, em phải ngoan ngoãn, được không?”
Tiểu Nhã đặt tay sau lưng, đột nhiên vươn tay ra, dọa mọi người giật mình, bởi vì cô bé cầm một xấp tiền đô-la, tất cả đều giá trị 100: “Chị, chị quên mang tiền rồi, chị phải cầm theo tiền mới có thể đến thăm em.”
Tào Chi Phương nhảy lên cướp tiền, Sở Thanh Tập tát một cái, bắt bà ta đứng yên một bên.
Buông tay, vô lực.
Tỳ Hưu vốn là Đồng Tử Thiện Tài, phải làm thế nào mới tốt đây? Nhưng Sở Xuân Đình lại cười rất đắc ý.
Mà Cố Vệ Quân chuẩn bị mang Lâm Bạch Thanh đi nhìn xem vàng son hoa lệ, trực tiếp bị dọa nấc cụt. Một xấp kia là mười nghìn đô la, mười nghìn, đô la!
Nhìn tiền, Lâm Bạch Thanh hiểu ra, Tiểu Nhã cho rằng cô và Tào Chi Phương cùng ba người bạn của cô bé giống nhau, muốn lấy tiền mới đối xử tốt với cô bé, mới trở về thăm cô bé.
Cầm lấy tiền trong tay đứa bé, xếp chúng lại cẩn thận, Lâm Bạch Thanh bế đứa bé đi về phía Sở Xuân Đình, lại duỗi tay.
Ông cụ im lặng một lúc, móc ra một khẩu s.ú.n.g ngắn từ túi quần, tắt chốt an toàn, chuyển họng s.ú.n.g đặt lên trên tay cháu gái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!