“Có thể cháu không làm được, nhưng cháu dám nghĩ, cháu cũng sẽ làm như thế. Nếu như là cha mẹ cháu có thể họ làm không được, nhưng chắc chắn sẽ dám nghĩ dám làm, nhưng chú ngay cả đến cả nghĩ cũng không dám, hèn nhát!” Lâm Bạch Thanh nhàn nhạt nói: “Cháu đoán chắc mẹ cháu đã từng rất khinh thường chú, giống như cháu bây giờ cũng vậy!”
Con bé này, mắng chửi người khác mà không thô tục chính là nó.
Sở Thanh Tập cũng rất nóng tính, bị nói trúng tim đen cũng tức giận: “Suy nghĩ thì ai cũng có, mấu chốt là nằm ở hành động. Thanh Thanh, cháu có biết nhà máy Hashimoto lớn đến cỡ nào không? Đúng rồi, còn có một chuyện chú vẫn chưa nói với cháu, mẹ của Cố Bồi…”
Đúng lúc này, Tào Chi Phương vội vã chạy tới, hô to: “Ông Hai, ông Hai!” Sở Thanh Tập đang muốn cháu gái đi du lịch ở lại, Tào Chi Phương đến muốn làm gì? Thấy Lâm Bạch Thanh đang cười nhạt, đoán là cô đang cười nhạo ông ta, kẻ đã hại cha mình mà cũng giữ lại, thật là xấu xa mà.
Sở Thanh Tập đành phải giải thích: “Chú đã lấy kim châm của người ta, bây giờ đuổi người không được, nhưng đợi đến lúc trả kim châm, chú sẽ lập tức chia tay và đuổi bà ta đi.”
Lại đứng lên hỏi: “Thế nào?”
Tào Chi Phương đưa mắt ra hiệu với Sở Thanh Tập, Sở Thanh Tập đi qua một bên.
Hai người nói chuyện ở một bên, Tào Chi Phương vội vàng lên tiếng, đang nói gì đó, Sở Thanh Tập nói: “Được rồi, được rồi, dỗ dành ông ấy là được, cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Sau đó ông ta quay người lại nói: “Thanh Thanh, chiều nay chúng ta ngồi xe từ từ nói chuyện, chú còn có việc nên về trước.”
Nhìn thời gian đã gần đến trưa.
Thời gian còn chưa đủ hai mươi tư tiếng, nhưng hôm nay phải thực hiện châm cứu cho Tiểu Nhã sớm. Kim châm, người của bệnh viện Hán Đường đến sớm, chờ lấy nó đi.
Khi Lâm Bạch Thanh vào cửa, nghe thấy tiếng Sở Xuân Đình và Sở Thanh Tập cãi vã ở lối vào tầng hầm. Nhưng chỉ nghe ngóng có một lúc rồi đưa Tiểu Nhã lên lầu.
Cô và ông cụ đã chuẩn bị xong, hôm nay sẽ mang đi hết tất cả sách thuốc, hiện tại ông cụ đang lấy sách. Lâm Bạch Thanh chỉ là cháu gái của Sở Thanh Tập, thậm chí còn chưa có tên trên sổ hộ khẩu, về mặt pháp luật thì không có bất cứ quan hệ nào.
Không phải đến lúc bất đắc dĩ cô không thể đòi đồ, nếu không sẽ trở thành cướp của. Cho nên đành phải để ông cụ thương lượng lấy sách. Bây giờ cô đang giúp Tiểu Nhã châm cứu, thời gian cũng không còn nhiều nên phải đi ra sân bay. Vì vậy, cô chỉ dừng lại ở cầu thanh trong chốc lát và mang Tiểu Nhã lên lầu.
Hôm nay trong lúc châm cứu, trong cả quá trình cô bé đều tỉnh táo. Lâm Bạch Thanh cũng hứa với cô bé, một thời gian ngắn nữa sẽ quay lại thăm cô bé. Đứa trẻ mười tuổi đương nhiên rất hiểu chuyện.
Lâm Bạch Thanh cũng phải nói cho cô bé biết sự thật, lần sau đến cô sẽ không mang theo kim châm. Nhưng bệnh của cô bé cần phải có kim châm, cô bé phải tự xin cha cho cô bé về nước chữa trị.
Nhưng một cô bé mười tuổi phải rời xa cha mình là một cuộc mạo hiểm rất lớn, cho nên Tiểu Nhã cũng không đồng ý. Bởi vì cô bé cảm thấy cơ thể của mình cũng không có bất kỳ khó chịu nào, mà ngược lại còn cảm thấy mình không bị bệnh và không cần phải chữa trị.
Đối với kim châm là gì cô bé cũng không có khái niệm, không ngừng quấn lấy Lâm Bạch Thanh hỏi lần sau khi nào cô quay lại? Nghe chị khẳng định hứa hẹn nhiều nhất là một tháng, cô bé lại càng không thèm để ý đến căn bệnh của mình.
Cuối cùng, giọng nói của Sở Xuân Đình từ dưới lầu vang lên: “Thanh Thanh, bên ông đã giải quyết ổn thỏa, chúng ta đi thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!