Dựa vào sự di truyền của mẫu hệ, Sở Thanh Đồ, Sở Thanh Tập cùng với Lâm Bạch Thanh đều giống nhau, khướu giác và lưỡi đều đặc biệt nhạy cảm, nếu thật sự muốn học y sẽ là hạt giống tốt. Do Sở Xuân Đình hận Cố Minh nên không cho hai con trai học y.
Cuối cùng ông cụ còn nói: “Chờ đến lúc cha ra biên giới, nó đã ở trong một chiếc hộp nhỏ rộng chừng một thước vuông, trên chiếc hộp choàng một lá cờ đỏ, là Trung đoàn trưởng quân đoàn giao cho cha, nó ra đi quá đột ngột, ngay cả một lá di thư cũng không có. Sở Thanh Tập, con không hiểu, cha cũng không yêu cầu con hiểu, nhưng lúc đó anh trai con c.h.ế.t thật sự nặng như Thái Sơn.”
Sở Thanh Tập thực sự hiểu.
Khi đó, những thằng khốn nạn như ông ta đều trộn lẫn với những tên tướng trẻ, khắp nơi liên hợp lại với nhau quấy rối phụ nữ, gây rối trật tự xã hội. Nhưng nếu không gây sự dẫn đến đổ máu, bộ đội cũng không có cách nào can thiệp, cũng không thể thẳng tay nghiêm trị, phụ nữ vẫn bị quấy rối như cũ.
Sự đời chính là khiến người ta bất đắc dĩ như thế.
Mà bởi vì sự hy sinh của anh trai đổi lấy tiến hành một cuộc nghiêm trị, những kẻ được gọi là đầu lĩnh tướng trẻ và lũ lưu manh như ông ta bị đánh đập.
Mà bởi vì một lần nghiêm trị như thế, những tên khốn nạn bị giết, phụ nữ thoát khỏi sự quấy rối và làm hại của những tên lưu manh, ngay cả an ninh xã hội cũng được cải thiện. Vì thế nên Sở Xuân Đình cho rằng sự hy sinh của con trai mình nặng tựa Thái Sơn.
Nhưng Sở Thanh Tập vẫn tin rằng chính quyền khốn nạn mới là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nếu không anh trai của ông ta đã không chết.
Nhưng hôm nay, cuối cùng quan hệ với Thẩm Khánh Nghi cũng có một bước đột phá quan trọng, tâm trạng của ông ta rất tốt, cũng không tranh cãi với ông cụ nữa, nói: “Cha, con hiểu, anh trai thật sự là một anh hùng, anh ấy c.h.ế.t nặng tựa Thái Sơn.”
Sở Xuân Đình lại nói: “Mọi việc đều phải nghe Thanh Thanh, để nó quyết định mọi thứ. Nếu mày lại tiếp tục la hét và gây phiền nhiễu, nghiệp chướng, tao biết s.ú.n.g của mày để ở đâu, xét về quyền pháp tao không bằng mày, nhưng luận về kỹ thuật b.ắ.n súng, mày không phải là đối thủ của tao.”
Hôm nay là một ngày vui vẻ, ông cụ muốn cầm s.ú.n.g lên?
Chẳng lẽ ông ấy định g.i.ế.c con trai mình sao?
Sở Thanh Tập vội vàng nói: “Cha, chúng ta nói chuyện cho tốt, giữa cha và con trai, không cần phải người c.h.ế.t kẻ sống.”
“Nghiệp chướng, đã hai mươi năm rồi, liên quan đến việc của Khánh Nghi mày một câu cũng chưa nói tới, trong lòng của mày có thật trong sáng vô tư như lời mày nói không? Hiểu con không ai khác ngoài cha, mày cho rằng tao không biết trong lòng mày đang nghĩ gì sao?” Sở Xuân Đình cười lạnh.
Lần này Sở Thanh Tập cũng không chơi xấu nữa, hồi lâu không nói tiếng nào.
Vì sao hai mươi năm ông ta không có nói tới, quả thực trong lòng Sở Thanh Tập không vô tư trong sáng như lời ông ta nói. Lúc Thẩm Khánh Nghi sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Gia đình bà ấy từng giàu có nhất Đông Hải, sau khi Giải phóng, bà ấy còn là con gái của Liễu Liên Chi, là cô Cả của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải. Bởi vì gia thế, bởi vì xinh đẹp, bà ấy trời sinh đã chói mắt, thu hút sự chú ý của mọi người.
Không có chàng trai nào cùng lứa với bà ấy không chú ý đến bà ấy, theo như cách nói của ngày nay, gọi là người tình trong mộng. Đa số các cô gái cùng thời đều ghen tị với bà ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!