Có thể nói là những người đó c.h.ế.t không nhắm mắt. Để ngăn chặn hành vi vượt biên trái phép, giảm thiểu thiệt hại, chính phủ đã làm cho tình hình rất nghiêm trọng, để cho mọi người xem được tin tức sẽ từ bỏ ý định vượt biên.
Đó là bi kịch của thời đại, là sự kiện mà Lâm Bạch Thanh không thể đưa ra bình luận.
Sở Thanh Tập tiếp tục nói: “Thế nên tin tức của chính phủ không đáng tin cậy, còn chú thì cực kỳ nghi ngờ anh trai chú rất có thể không phải là liệt sĩ, là bị hại chết, hoặc có thể anh ấy chưa c.h.ế.t mà là đang bị bọn chính phủ khốn nạn giam giữ để làm thí nghiệm vô nhân tính nào đó.”
Không phải ông ta đang nói lung tung mà là đang bịa đặt.
Ban đầu là thế này, Thẩm Khánh Nghi làm nông ở Nông trường Quốc Doanh. Còn Sở Thanh Đồ làm việc ở nhà máy luyện đồng thuộc nội bộ Quân đoàn Xây dựng.
Chính vì làm việc ở nhà máy luyện đồng, ông ấy mới dùng loại đồng đặc biệt hai mươi năm không gỉ ấy làm hai chiếc vòng tay nhỏ cho Lâm Bạch Thanh. Dựa vào hai chiếc vòng tay đó, Cố Bồi mới tìm ra manh mối và liên kết Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi lại với nhau.
Sở Thanh Đồ dũng cảm chiến đấu với bọn trộm cướp, cứu phụ nữ bị cưỡng hiếp, chuyện này không chỉ được nhiều người biết đến, thậm chí còn dẫn đến một cuộc đàn áp do quân đội chỉ huy trong cái năm tình hình biên cương đang vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc đàn áp, quân đội đã b.ắ.n c.h.ế.t rất nhiều người phụ nữ chống phá và lũ côn đồ gây rối trật tự xã hội. Sở Xuân Đình tới biên cương, chính lãnh đạo quân đội đã gặp ông cụ, giao hủ tro cốt cho ông ta và cấp giấy chứng nhận liệt sĩ. Vì con trai là liệt sĩ, Sở Xuân Đình còn nhận được một khoản tiền trợ cấp.
Kể từ đó, năm nào Quân đoàn Xây dựng cũng gửi bưu điện cho ông ta một phần dầu thực vật, đường trắng, lúa mì và bột mì do quân đoàn tự sản xuất để thăm hỏi. Trong tình huống này mà nói Sở Thanh Đồ bị hại c.h.ế.t hoặc bị bắt đi làm thí nghiệm vô nhân đạo, có buồn cười không chứ? Chẳng lẽ một quốc gia lớn, cả quân đội, từ cấp trên xuống tới cấp dưới của Quân đoàn Xây dựng đều nhất trí bịa đặt y hệt nhau ư?
Lâm Bạch Thanh không muốn nói nhảm với Sở Thanh Tập nữa, đồ đạc đều đã mua đủ, trời cũng vừa chập tối, phải tranh thủ về SF mới được. Cô bỏ Sở Thanh Tập lại, kéo Tiểu Nhã đi thẳng tới trước.
Sở Thanh Tập sống ở nước M xưa giờ, hiểu biết về chính phủ nước Hoa cũng giống với những lời bôi nhọ của chính phủ phương tây.
Ông ta vẫn cố gắng thuyết phục Lâm Bạch Thanh: “Cô bé à, cháu còn nhỏ, hoàn toàn không biết chính phủ của các cháu gian ác nhường nào đâu. Cháu có biết sự kiện năm tám mươi chín không, còn nhiều cái khác nữa, chính phủ bọn cháu ép buộc người dân, sát hại bọn họ, hoặc bắt họ đi làm các loại thí nghiệm vô nhân đạo. Nhà chú loại báo nào cũng có, rất nhiều là đằng khác, nếu cháu có hứng thú thì khi nào về nhà chú lấy ra cho cháu xem.”
Lâm Bạch Thanh cực kỳ khó chịu vì sự phiền hà của ông ta, cô nói: “Nếu chú không chịu câm miệng thì đừng học châm cứu nữa, cũng đừng hòng gia nhập vào công việc hành nghề trung y của cháu, vụ làm ăn hơn chục tỷ kia chú cũng đừng nhúng tay vào nên là xin chú im miệng lại đi, cháu không muốn nghe những điều này.”
Vừa nghe không còn vụ làm ăn chục tỷ, Sở Thanh Tập lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng đi được một lúc, ông ta lại không kìm được nói: “Thanh Thanh, bọn chính phủ khốn nạn của các cháu vô cùng gian ác. Chú vẫn mong cháu có thể hiểu rõ bộ mặt thật của bọn chúng hơn. Cháu cân nhắc lại đi, di cư sang đây, chúng ta lấy SF làm cứ điểm, sau đó mở rộng, phát triển trung y lớn hơn.”
Vậy nên nói đi nói lại cả buổi, ông ta vẫn muốn thuyết phục cô di cư sang sống tại nước M? Đây đúng là một tên đần mà.
Nếu không phải do ông ta còn một chút tác dụng, có thể giúp cô đối phó với nhà máy Hashimoto, Lâm Bạch Thanh đã đạp cho ông ta một phát rồi. Cô nguýt mắt, tiếp tục đi tới trước.
Sở Xuân Đình đang đợi họ ở quán cà phê, họ phải đi tập hợp với ông cụ, rồi lái xe trở về SF.