Bà ấy bị suy nhược thần kinh và đau nửa đầu rất nghiêm trọng, với cả vấn đề mất toàn bộ ký ức trong quá khứ.
Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn mà không cần phẫu thuật mở hộp sọ, đó sẽ là kế hoạch điều trị hoàn chỉnh và vô cùng phức tạp. Cần phải điều trị lâu dài ít nhất nửa năm.
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Nếu bác muốn biết rõ hơn về phương pháp điều trị của cháu, vậy cứ làm theo cách mà bác cảm thấy thoải mái nhất đi ạ, chúng ta có thể trao đổi từ từ với nhau.”
Một lần ba mươi nghìn đô la Mỹ, mẹ cô không cần bỏ ra số tiền ấy, Lâm Bạch Thanh không cần kim châm, châm thép bình thường là có thể chữa khỏi cho bà ấy.
Nhưng Thẩm Khánh Nghi đã không muốn nói chuyện nữa, bà ấy gật đầu, nói thêm một câu “xin lỗi, không cần đâu”, rồi mở cửa xe lên xe, đạp ga đi mất!
Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Lâm Bạch Thanh và mẹ cô đã kết thúc một cách đột ngột như thế. Mặc dù không được như ý muốn, nhưng tổng thể đã tốt lắm rồi.
Lâm Bạch Thanh đã gặp được mẹ mình, hôm nay còn châm cứu cho Tiểu Nhã một lần, ngày mai một lần nữa, Sở Thanh Tập sẽ phải trả kim châm. Hộ chiếu của Lâm Bạch Thanh và Sở Xuân Đình cũng sắp hết hạn, họ cũng nên về nước rồi.
Lúc này họ phải tìm một nơi để ăn.
Bởi vì Tiểu Nhã muốn ăn taco nên họ tìm một nhà hàng Mexico, ngồi vào ghế.
Sở Thanh Tập nói: “Chú thấy tình trạng sức khỏe của bà ấy cũng khá tốt, chỉ còn vài tháng nữa thôi, mong là bà ấy có thể an toàn vượt qua.”
Tiểu Nhã đột nhiên đặt câu hỏi: “An toàn vượt qua nghĩa là sao vậy cha?”
Sở Thanh Tập cảm thấy Thẩm Khánh Nghi giỏi từ tận đáy lòng, bởi vì thằng đàn ông đểu cáng mà bà ấy gặp trước kia cao to vạm vỡ, có quyền có thế, hơn nữa vừa đến thành phố cảng đã gia nhập băng đảng, cực kỳ khó chơi. Bà ấy có thể g.i.ế.c ngược lại đối phương đã có thể gọi là anh hùng hào kiệt rồi.
Nhưng vụ án g.i.ế.c người của Thẩm Khánh Nghi là một bí mật đến c.h.ế.t cũng không thể nói, ông ta lại suýt buột miệng nói ra, may mà ông cụ vung gậy qua đúng lúc mới bắt ông ta im miệng được.
Nhân viên phục vụ bưng taco lên, Sở Xuân Đình không thích ăn các món Tây nên tỏ ra ghét bỏ, nhưng khi thấy Lâm Bạch Thanh ăn rất ngon, ông cụ lại cầm lên, nhíu mày cắn một miếng.
Sở Thanh Tập nặn tương cà lên bánh giúp cháu gái, còn muốn tiếp tục hỏi về trung y: “Thanh Thanh, dược cứu, hỏa cứu, ngải cứu là gì thế, cả châm đá mà cháu nói nữa, đó lại là cái gì, chúng cũng là một phần của trung y sao?”
Lâm Bạch Thanh đã gặp được mẹ, cuộc gặp mặt này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô.
Cô từng tưởng tượng Thẩm Khánh Nghi sẽ rất xuất sắc, đúng thật, cô đã thấy rồi, mẹ cô rất xuất sắc, nhưng cô cũng nhìn thấy mẹ bị bệnh tật đeo bám, chỉ vì một vụ án g.i.ế.c người mà bà ấy hệt như một con chim sợ cành cong, thậm chí không dám để cô chữa trị.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!