Trong chính quyền thành phố cảng hiện tại, thời hạn truy tố đối với các vụ án g.i.ế.c người là hai mươi năm, nhưng ở trong nước, việc liên quan đến tính mạng con người là không có giới hạn nào, Lâm Bạch Thanh không hiểu luật pháp, không biết rằng một khi thành phố cảng trở về, trước khi trở về thì những vụ án cũ trước đây còn có thể bị lật lại điều tra hay không, mà các luật lệ liên quan đến khía cạnh này về cơ bản đều do quân đội đang thảo luận và soạn thảo.
Cho nên hỏi người khác cũng không có tác dụng gì, ngược lại cấp trên của Cố Bồi trong quân đội hẳn là biết một ít chuyện, cho nên cô nhất định phải hỏi anh. Đừng để đến khi Thẩm Khánh Nghi nghĩ rằng thời hạn truy tố hai mươi năm đã hết nên quay trở lại, kết quả lại bị bắt thì phiền toái rồi.
Sở Thanh Tập để điện thoại di động ở phòng ngủ này, Lâm Bạch Thanh nửa đêm gọi điện thoại đến Linh Đan Đường, hy vọng thử vận may xem Cố Bồi có ở đây không.
Người nghe điện thoại là Tiểu Thanh, khi nghe thấy giọng nói của chị mình, cô ấy kinh ngạc hét lên: “Chị à, nước M như thế nào? Có sầm uất không, có phát triển không, chơi có vui không?”
“Anh rể em đâu, hiện tại mấy giờ rồi, anh ấy có ở đấy không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Tiểu Thanh nói: “Anh ấy đã ở trong Linh Đan Đường hai đêm, bị ốm rồi. Hôm nay anh ấy đi làm bị sổ mũi suốt. Anh rể em sẽ bị sổ mũi, còn ho khan nữa, thật không thể tin được.”
“Anh ấy sống ở dược đường chờ điện thoại của chị á, không thể nào.” Lâm Bạch Thanh cảm thấy có chút khó tin.
Vì Cố Bồi là người cực kỳ chú trọng đến sức khỏe thể chất, kiếp trước cô đã làm việc với anh lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh mắc bất kỳ loại bệnh nào, kể cả cảm lạnh.
Anh chăm sóc bản thân rất kỹ vì anh ghét sổ mũi, mùa lạnh đi đường phải đeo khẩu trang để đảm bảo không bị nhiễm bệnh, nhưng anh lại tự mình làm mình bị ốm để chờ cô gọi hay sao?
Anh là người không chịu được nước mũi mà, như thế này không phải là anh tự làm mình cảm thấy ghê tởm sao? Nghĩ đến việc này, không hiểu sao Lâm Bạch Thanh cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút đau lòng.
Tiểu Thanh nói: “Em cũng cảm thấy thật khó tin. Bác sĩ Lưu đang cười anh ấy là ngốc, nhưng anh ấy vẫn cứ thức hai đêm.”
Đã ba giờ sáng rồi, sáng mai còn phải dậy sớm, Lâm Bạch Thanh nói: “Vậy đến tối chị sẽ gọi cho anh ấy.”
“Thôi đừng, anh ấy nói với em rằng từ ngày hôm nay anh ấy sẽ bắt đầu làm thí nghiệm, không quay lại nữa đâu. Nếu chị có việc quan trọng thì gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng sẽ nói lại với anh ấy.” Tiểu Thanh nói.
Chồng cô đã thức hai đêm để chờ điện thoại của cô, còn bị cảm lạnh, đương nhiên Lâm Bạch Thanh cảm thấy rất có lỗi, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: “Em có thể gọi cho anh ấy không, nói với anh ấy, chị sẽ mang món quà mà anh ấy yêu thích nhất về tặng cho anh ấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!