Tối hôm qua ăn không no nên bụng Lâm Bạch Thanh réo liên hồi nên cô bèn vào nhà bếp.
Vẫn còn sớm, người giúp việc vẫn chưa thức, cô mở tủ lạnh ra, thấy bên trong đều là những thứ như thịt bò, thịt xay, phô mai, Lâm Bạch Thanh lấy một hộp sữa, sau đó tìm thấy một túi ngũ cốc rồi tự pha cho mình một chén, vừa ăn vừa kê một toa thuốc.
Tài xế của Sở Thanh Tập tên A Thủy, nước da đen ngăm, trông rất chất phác nhưng lại là một tên trộm rất thông minh.
Cậu ta dậy rất sớm, đang rửa xe. Thấy Lâm Bạch Thanh bước ra thì khom người gọi: “Chào buổi sáng cô chủ.”
Lâm Bạch Thanh cười hỏi lại: “Cậu quen ông Lý đúng không, cậu có biết nhà ông ta ở đâu không?”
A Thủy gật đầu: “Biết chứ.”
Lâm Bạch Thanh đưa một toa thuốc cho cậu ta nói: “Phiền cậu đưa toa thuốc này cho ông Lý.”
A Thủy nhận đơn thuốc bằng hai tay rồi cung kính đáp: “Vâng.”
Cậu ta mở gara, bên trong có vài chiếc xe, cậu ta lựa chiếc xe kém nhất trong đó để đi. Còn chiếc xe cậu ta đang rửa là một chiếc xe việt dã của thương hiệu JMC, có lẽ là Sở Thanh Tập bảo rửa để chuẩn bị lái đi ra ngoài. Mặc dù biết đường xá nước M rất dễ đi, chỉ cần lái xe là có thể đi xuyên suốt các bang với nhau.
Nhưng Lâm Bạch Thanh sợ đi đường mất thời gian, cô lại muốn nhanh chóng đến đó nhất có thể nên đã cầm ống nước lên rửa xe.
Không lâu sau Sở Thanh Tập thức giấc, cầm theo bàn chải bước ra ngoài xem thì sững sờ: “Thanh Thanh, cháu là cô chủ của nhà chúng ta đấy, sao lại có thể rửa xe được, A Thủy đâu?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Cậu ta đi đưa toa thuốc cho ông Lý rồi.”
Sở Thanh Tập thấy có người giúp việc bước ra thì nói hét lên: “Không thấy cô chủ đang rửa xe sao, còn không đi làm đi?”
Sau đó nhìn sang Lâm Bạch Thanh: “Cháu là cô chủ nhà họ Sở chúng ta, trong nhà có đến bốn năm người giúp việc, cháu là chủ, phải chỉ huy họ làm việc chứ đừng như mẹ cháu, rõ ràng là một cô gái nhưng lại cứ thích làm chuyện của đàn ông.”
Nhắc đến Thẩm Khánh Nghi là Lâm Bạch Thanh lại thấy hứng thú, cô đưa ống nước lại cho người giúp việc: “Mẹ cháu có phải là một cô gái nhanh nhẹn và mạnh mẽ đúng không?”
Sở Thanh Tập nói: “Chỉ cần nói đến con đường đến thành phố cảng kia thôi, dường như không có cô gái nào sống sót đi qua, nhưng bà ấy lại có thể.”
Sau đó nói tiếp: “Bà ấy không những là một monitor còn là một luật sư của hội Liên Hiệp Phụ Nữ, thường xuyên giúp các cô gái yếu thế khởi kiện miễn phí, mặc dù dáng người gầy gò nhưng tinh thần lại luôn dồi dào.”
Mặc dù gầy gò nhưng tinh thần dồi dào, không khác so với tưởng tượng của Lâm Bạch Thanh cho lắm.
Cũng không biết bà ấy có trẻ như trong hình chụp không?
Còn một chuyện liên quan đến mẹ mình Lâm Bạch Thanh luôn muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!