Bác của Tào Chi Phương tên là Tào Khiết, là tổng giám đốc bộ phận sức khỏe của chi nhánh bệnh viện Hán Đường tại NY. Cho nên Sở Xuân Đình mới chế giễu rằng cả nhà bà ta đều là chó săn, đều là Hán gian. Sở Xuân Đình nhìn Tào Chi Phương: “Cô gọi đi, gọi cho bác mình, muốn hỏi gì thì hỏi.” Tào Chi Phương lạnh lùng nhìn Lâm Bạch Thanh, vẻ mặt trông rất đắc ý: “Gọi thì gọi.”
Sở Thanh Tập chỉ thích kiếm tiền, không thích cãi cọ với người khác, thấy Tống Chi Phương gọi điện thoại thì khuyên Lâm Bạch Thanh: “Nhà máy Hashimoto giống với CIBA, là một nhà máy sản xuất thuốc vô cùng lớn, cho dù thuốc của họ có vấn đề nhưng có lẽ cũng không lớn lắm, người ta không thể nào vì một vấn đề nhỏ nhoi mà cho chúng ta mượn bộ kim châm được, mình chỉ cần hỏi cho có lệ, người ta không sai thì thôi vậy.”
Sau đó nói tiếp: “Chú Hai có tiền, chữa trị một lần là ba mươi ngàn đô la, chú Hai bỏ tiền, cháu hướng dẫn là được, chúng ta đến NY để mời Hashimoto Goro đến chữa bệnh cho Tiểu Nhã đi.”
Sở Xuân Đình hừ lạnh: “Thanh Thanh cháu thấy rồi chứ, đến bây giờ nó vẫn còn bênh vực cho chủ nhân mình.”
“Cha à, con thỏa hiệp là vì bệnh tình của đứa nhỏ, cha đừng lúc nào cũng Hán gian, chủ nhân nữa có được không?” Sở Thanh Tập tức giận nhìn ông cụ: “Đã thời đại nào rồi, chỉ có cha là còn sống theo lối sống cổ hủ đó thôi.”
Lần trước Lâm Bạch Thanh đưa ra một liệu trình tỉ mỉ như thế cho đứa nhỏ cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Một liệu trình ngớ ngẩn như thế thì ngay cả một người không có nền tảng gì về châm cứu cũng có thể chữa được, huống hồ đối với các bác sĩ trung y nước N có kinh nghiệm phong phú thì phương thuốc đó giống như một bí kíp võ thuật trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.
Khiến họ vui như nhặt được báu vật.
Lâm Bạch Thanh lười cãi nhau với chú Hai, vỗ lên vai Tiểu Nhã: “Đi thôi, chúng ta lên lầu ngủ.”
Tiểu Nhã hỏi: “Vậy còn thỏ con phải làm sao đây, em sợ nó sẽ chạy mất.”
Sở Xuân Đình vẫn muốn cố gắng để tạo quan hệ với cháu gái nên vội vàng nói: “Ông biết đan giỏ tre, ông sẽ đan một cái lồng nhỏ để nhốt nó lại.”
Cô bé hét lên chói tai: “Không được, ông cương thi sẽ ăn thịt thỏ con mất!” Sau đó cô bé quay sang nói với Lâm Bạch Thanh: “Ông là cương thi, là phù thủy, là quỷ hút máu, ông ta là người xấu, sau này chị phải cách xa ông ta ra.”
Lâm Bạch Thanh chỉ đành đáp: “Đưa thỏ con về phòng luôn đi, nó sẽ ngủ chung với chúng ta.” Sở Xuân Đình làm thân với cháu gái thất bại, lại ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi lên lầu, Tiểu Nhã đột nhiên hỏi Lâm Bạch Thanh: “Chị ơi, ông cương thi sẽ ăn thịt thỏ con thật đúng không?”
Lâm Bạch Thanh cười hỏi: “Là do mum em: cô Tào nói với em ông là cương thi sẽ ăn thịt thỏ con sao?”
Mặc dù Tiểu Nhã còn nhỏ nhưng ăn nói rất cẩn thận, cô bé nói: “Mum không nói ông là cương thi, chỉ nói hơi giống mà thôi, nhưng em thấy ông chính là cương thi, là quỷ hút m.á.u vì ông ta luôn mắng chửi cha em.”
Bởi vì Sở Xuân Đình luôn mắng con trai mình là nghiệt súc nên đứa bé này mới sợ ông ta, đây là lỗi của của ông cụ.
Nhưng những từ như quỷ hút máu, cương thi và phù thủy đều do Tào Chi Phương dạy cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!