Về những chuyện này, Cố Bồi luôn cẩn thận khi nhắc tới, cũng không muốn nói nhiều. Nếu Sở Thanh Tập sẵn sàng tán gẫu, Lâm Bạch Thanh rất muốn nghe.
Nhưng trước khi nói chuyện về gia đình Cố Bồi, có một món đồ rất quan trọng, cần phải làm rõ quyền sở hữu nó.
Đó là kim Huyền Thiết đang ở Linh Đan Đường.
Cô đang chuẩn bị nói chuyện với Sở Thanh Tập về kim châm thì Tiểu Nhã đang ôm con thỏ nói nhỏ: “Chị ơi, ông nội là người xấu mất dạy, em và thỏ con đều ghét ông ấy.”
Cháu gái nói ông nội mất dạy, quá xuất sắc.
Sở Thanh Tập vội vàng ho thật to để lấp liếm, sau đó nói nhỏ với Lâm Bạch Thanh: “Do ông cụ tạo nghiệp thôi, nghe đi, ông ấy mắng chú, con trẻ học theo rồi mắng ngược lại ông ấy.”
Lâm Bạch Thanh cản lại: “Con gái chú mắng ông nội con bé mất dạy, chú không dạy lại thì thôi, còn nói ông nội con bé làm sai à?”
“Do ông nội cháu mắng chú trước mà, sao cháu không nói ông ấy mắng chú khó nghe cỡ nào?” Sở Thanh Tập hỏi lại.
Đây là m.á.u mủ của Lâm Bạch Thanh, cha không hiền hậu, con không hiếu thảo, thượng bất chính hạ tắc loạn. Tiểu Nhã là con lai, đáng yêu như vậy mà lại bị họ dạy hư rồi.
Vì không có người cản lại, Tiểu Nhã lại nói: “Chị ơi, ông nội không những mất dạy mà còn là phù thủy nữa, ưm…” May là Sở Thanh Tập đã che lại cái miệng nhỏ của cô bé, nếu không còn không biết cô bé sẽ nói tiếp những lời khó nghe nào nữa.
Tạm thời bỏ qua vấn đề giáo dục con cái, Lâm Bạch Thanh hỏi Sở Thanh Tập: “Kim Huyền Thiết vốn là của Cố Khắc, nghe nói là bị cha kế của anh ấy mang đi, nhưng tại sao sau này lại lọt vào tay chú vậy?”
Sở Thanh Tập khoanh tay cười: “Cháu đoán xem?”
Ông ta còn chưa c.h.ế.t tâm, vẫn cho rằng kim Huyền Thiết là của mình, muốn mang nó đi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Là chú sai A Thủy trộm từ tay cha kế của Cố Bồi phải không?” Cô nói tiếp: “Vốn dĩ Cố Khắc muốn mang bộ châm đó về nước cho thầy của cháu là Cố Minh, như vậy nó thuộc về Cố Minh, tất cả tài sản của Cố Minh là của cháu, thế nên kim Huyền Thiết phải thuộc về cháu, chú đừng tơ tưởng đến nó nữa.”
Sở Thanh Tập khựng lại, nhìn ông cụ: “Cha, cha già rồi lú lẫn, con bé không thể là cháu gái của con được!” Vì cha mình bỗng nhiên gọi to như thế, Tiểu Nhã sợ hãi trốn về phía sau Lâm Bạch Thanh.
Sở Xuân Đình khoanh tay cười: “Đúng là con bé không phải cháu gái của mày.” Ông ta nói tiếp: “Con bé là quả báo của mày!”
Sở Thanh Tập nói: “Con sẽ làm xét nghiệm ADN mẹ con cho con bé và Thẩm Khánh Nghi. Trước khi có kết quả xét nghiệm, con nhất định không công nhận con bé là con gái của anh con.”
Thật ra ông ta rất mong cô gái này là người của nhà họ Sở, nhưng cô và cha cô rất khác nhau. Sở Thanh Đồ là người học thức uyên bác, tính cách hiền hòa nhưng là người khác cổ hủ. Tại sao ông ấy lại sinh ra một cô con gái thông minh như vậy chứ?
Tại sao có thể đoán được chính xác chuyện của kim châm vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!