Một quyển sổ màu đỏ bị ngâm nước, trang tên sách ghi rằng: Nhật ký thời gian mang thai của Thẩm Khánh Nghi.
Lật một trang ra, nước ngấm sang phía sau rồi khô hẳn, chẳng biết quyển sổ này được bao nhiêu năm rồi, chữ bị nhòe đến đáng sợ, nhưng có thể thấy lờ mờ trên đó thường sẽ có hai chữ Thanh Thanh.
Vừa vào rất đơn giản, là sổ ghi chép việc mang thai hàng tuần.
Mấy trang sau hơi dài, rất lộn xộn, viết hết lần này đến lần khác.
Lâm Bạch Thanh lại lật tiếp mấy trang sau, cuối cùng cũng có vài trang không bị thấm nước quá nhiều.
Có một dòng chữ nhìn mờ mờ: [Thanh Thanh, cha mẹ đã bàn bạc xong cả rồi. Mẹ sẽ đưa con đến thành phố cảng trước rồi cha con sẽ đến sau. Cha mẹ không hề khóc đâu, cũng không đau khổ gì cả. Cha và mẹ sẽ cùng nhau cố gắng cho con một môi trường sống thật tốt đẹp. ]
Đây hẳn là nhật ký ghi chép toàn bộ quá trình kể từ lúc Thẩm Khánh Nghi mang thai cho đến lúc sinh con.
Quả thật giống như Mã Bảo Trung nói, bà ấy đã lập kế hoạch nhập cư trái phép từ rất sớm, hơn nữa còn hẹn Sở Thanh Đồ một trước một sau nhập cư trái phép vào thành phố cảng, vì mục đích tạo nên môi trường sống tốt hơn cho một nhà ba người.
Tuyến lệ của Lâm Bạch Thanh không nhạy cảm lắm, cũng ít khi khóc. Thế nhưng cô không thích bi kịch nên cũng không dám đọc nữa.
Cô thấy Sở Xuân Đình cũng muốn xem nên đưa quyển sổ sang cho ông cụ.
Lúc này họ đi qua một lùm cây, Tiểu Nhã chạy sang nói tiếng Anh với Lâm Bạch Thanh: “Xem này, ở đây ạ.”
Trên mặt đất quả thật có hang thỏ, lúc Lâm Bạch Thanh đi qua thì có một con thỏ nhảy ra khỏi hang. Cô là người học võ nên phản ứng rất nhanh nhạy, thấy con thỏ muốn chui lại vào hang thì cô vụt tay bắt được thỏ ra.
Tiểu Nhã ôm thỏ, lẽo đẽo theo sau chị huyên thuyên không ngừng: “Mộc Lan, Mộc Lan!”
Bên cạnh có mấy vũng bùn, do cô bé phải né vũng bùn nên khi con thỏ giãy giụa lần nữa thì cô bé trượt tay, con thỏ liền chạy đi mất.
Nhưng Lâm Bạch Thanh đã sớm thấy, cô thuận tay bắt thỏ về rồi đưa cho Tiểu Nhã.
Chỉ bằng cách này thôi đã khiến cô bé thích mê: “Wow! Hoa Mộc Lan bắt thỏ.”
Cô bé ôm thỏ, hận không thể nói cho cả thế giới biết rằng chị gái của cô bé là Hoa Mộc Lan đích thực.
Sở Xuân Đình cầm lấy quyển sổ xem thật cẩn thận.
Khi đó hẳn Thẩm Khánh Nghi đã rất hạnh phúc, tùy rằng nghèo khó nhưng bà ấy còn có chồng mình, còn có một hôn nhân quang minh chính đại.
Bà ấy mang thai quang minh chính đại, mỗi cuối tuần lại gặp chồng, sau đó toàn tâm toàn ý đợi đến lúc sinh con, sau khi sinh ra đứa bé này thì có thể hướng về ánh sáng.
Bà ấy rất dũng cảm, trong những năm tháng đó dám lẻ loi một mình ở biên cương, lại còn dám đưa con mình vượt cảng.
Đương nhiên trong tình cảnh đó, một người phụ nữ với xuất thân mang đầy xiềng xích chỉ cần có năng lực, trí tuệ thì chắc chắn sẽ đấu tranh, sẽ chạy trốn.
Mà nếu như Sở Thanh Đồ còn sống thì sao? Nếu họ vẫn là một cặp vợ chồng, cùng nhau chạy trốn tới thành phố cảng, đến nước M sẽ thế nào?
Chắc hẳn là giờ đã có rất nhiều thành tựu rồi.
Trông không giống như đứa con út chỉ biết đầu cơ trục lợi, trong mắt chỉ biết đến tiền, vì tiền mà không từ thủ đoạn.
Càng nhìn con trai út thì ông lại càng khó thở, ánh mắt và mũi như phun cả lửa ra.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!