Đột nhiên năm ngón tay dùng sức, xoa xoa trên bụng bắp chân, Lâm Bạch Thanh lại nói: “Hình thành nên viêm xoang!”
Bác sĩ điều trị cũng nói phương pháp, cô cũng đang điều trị viêm xoang nhưng cái cô nói là nguyên nhân gây nên viêm xoang của ông Lý.
Người khác chữa bệnh là chữa cái ngọn, còn cô là trị tận gốc.
Cô vừa mới dứt lời, những người trong phòng chỉ thấy ông Lý đột nhiên ngồi thẳng lưng, bả vai run rẩy, miệng há to rồi hắt hơi một tiếng, sau đó liên tục hắt hơi, nước mắt nước mũi văng khắp nơi, nước miếng cùng với răng giả cũng bay ra.
Hắt hơi ba cái liên tiếp, có một cái gì đấy đập vào đầu Long Ngũ, theo bản năng ông ta bắt lấy, cảm thấy dính dính liền ném một cái, trúng một vị khách khác.
Người kia bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa nhìn một cái, là bộ răng giả!
Không quá năm phút, sau mấy cái xoa bóp mà răng giả của ông Lý cũng bị rơi ra luôn rồi?
Người chưa từng bị viêm xoang không hiểu, mũi mà bị tắc, hô hấp không thông, đầu còn đau, đột nhiên bị xoa bóp, hắt hơi ba cái thì đúng là từ gan đến phổi đều thông.
Sự sảng khoái kia thực sự là thoải mái.
Ông Lý lắp bắp nói: “Thông… thông rồi!”
Thế nhưng thật kì diệu, cô xoa bóp trên chân của ông ta mà mũi lại thông?
Tất cả những người trong phòng khách đều kinh ngac, Sở Xuân Đình cũng ngạc nhiên, trong lòng cảm thán, đứa cháu gái này cũng giỏi quá! Đúng là đem lại mặt mũi cho ông ta.
Ông Lý nhìn Sở Xuân Đình, vô cùng kinh ngạc: “Đúng là không nhìn ra, cháu gái của ông giấu nghề rồi.”
Lại nhìn Lâm Bạch Thanh: “Sau mà vẫn bị viêm xoang, tôi sẽ tìm cô.”
Đại ca còn sử dụng kính ngữ.
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Sao ngài không chữa tận gốc luôn, tôi có thể kê đơn thuốc cho ngài, uống một ít thuốc để điều chỉnh lại ngũ tạng, như vậy chứng viêm xoang của ngài sẽ khỏi hẳn.”
Viêm xoang, bệnh nhẹ mà thôi, nhưng nó tái đi tái lại làm người ta rất khó chịu.
Nhưng cô gái nhỏ này có thể dùng mấy bài thuốc mà chữa được?
Sở Xuân Đình thản nhiên nói một câu: “Con bé là một bác sĩ có thiên phú hiếm có, phí khám bệnh rất cao!”
Ông ta dương dương đắc ý nhìn một lượt, cười cười giống như một con cáo mượn oai hùm!
Đương nhiên ông Lý hiểu, cười nói: “Xem ra ông Sở sợ tôi không có đủ tiền chữa bệnh?”
Còn nói: “Long Ngũ, viết séc năm trăm đô, nếu thực sự có thể chữa khỏi, tôi sẽ có hậu tạ.”
Những vị khách khác cũng nở nụ cười, khen ngợi: “Nhà họ Sở đều là nhân tài, ông đã là bậc thầy huyền học, cháu gái còn có y thuật cao như vậy. Ông Sở, ngài thật có phúc mà!”
Đương nhiên Sở Thanh Tập vui gần chết, nhỏ giọng hỏi Lâm Bạch Thanh: “Ở trong nước thì bao lâu cháu mới kiếm được năm trăm đô?”
Lại nói: “Bây giờ cháu đã thấy rõ rồi chứ, đừng có cày cuốc trên một mảnh đất nhỏ bé ở trong nước như vậy mãi, ra nước ngoài đi, tới SF, có tài nguyên của chú Hai, cháu sẽ kiếm được khối tài sản kếch xù mà người người đều ao ước.”
“Tiễn khách đi, cháu có chuyện nghiêm túc muốn nói với chú.” Lâm Bạch Thanh thờ ơ nói.
Cô đã kiên nhẫn tới giới hạn rồi.
Sở Thanh Tập tiễn khách, Lâm Bạch Thanh đi theo bảo mẫu về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có điện thoại, phía dưới còn có dán mấy số điện thoại cơ bản.
Điện thoại ở bệnh viện quân y không có chức năng gọi điện đường dài, nhưng có thể đăng ký chức năng này cho điện thoại ở Linh Đan Đường. Trước khi Lâm Bạch Thanh rời đi, cô đã đăng ký tính năng gọi điện đường dài quốc tế cho điện thoại, cô gọi điện cho dược đường trước để tìm hiểu tình hình ở đó trong hai ngày cô vắng mặt này, còn có chuyện gấp phải hỏi Cố Bồi.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ chiều, Lâm Bạch Thanh nhất thời không nhớ tới chuyện chênh lệch múi giờ, đoán rằng sẽ không có ai nghe máy nhưng vẫn quyết định gọi thử, cô rút điện thoại ra, sau nửa hồi chuông, bên kia đã có người bắt máy: “Alo?”