Ông ta vô cùng sốt ruột, Lâm Bạch Thanh cũng mất kiên nhẫn, nói trước: “Chú Sở, ông Lý có bệnh.”
Sở Thanh Tập sửng sốt, Long Ngũ cũng nói: “Cháu gái, cơm có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói nhăng nói cuội được.”
Lâm Bạch Thanh vẫn nói với Sở Thanh Tập: “Cháu có thể chữa bệnh cho ông Lý, sau đó chúng ta mời khách về thôi. Hôm nay chúng ta phải nói chuyện về Thẩm Khánh Nghi.”
Đây là có ý gì? Ông Lý có bệnh thật ư?
Đây cũng chính là cách tốt nhất để chứng minh năng lực của cô.
Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh không mang kim châm cứu theo, Sở Thanh Tập có chút tức giận, thậm chí còn không muốn nói chuyện của Thẩm Khánh Nghi ở đây.
Nhưng bây giờ phải thỏa hiệp.
Ông ta đành phải nói: “Ông Lý, hay là để cho con bé khám cho ông?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Ông Lý, ngài bị viêm xoang.”
Ông Lý nhìn cô với cái mũi đỏ au, nói: “Xem ra đúng là cô có học trung y.”
Sở Xuân Đình đang im lặng cũng nở nụ cười, vô cùng khiêm tốn nói: “Sao không để cho Thanh Thanh nhà tôi khám cho ông?”
Ông Lý đưa tay: “Được, để tôi xem cháu gái ông Sở có trình độ như thế nào.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Không cần bắt mạch, ngài thường xuyên đau đầu, nghẹt mũi, mắt đỏ, khi đau thì cả não đều ù ù, cũng không tập trung ý thức được, mà hiện tại bác sĩ cũng đang điều trị cho ngài theo viêm xoang?”
Đương nhiên ông Lý đã khám qua cả trung y và tây y nên bản thân ông ta cũng biết mình bị viêm xoang.
Ông ta cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì bệnh này cũng không phải là nặng, thỉnh thoảng lại bị, bệnh viện Hán Đường cũng đang điều trị khá tốt. Ông ta cũng là cáo già, nhìn ra được cô bé này đang muốn nổi bật, lại hỏi: “Cô cho rằng đây không phải là viêm xoang à?”
Lúc này Lâm Bạch Thanh mới đưa tay ra bắt mạch, cũng nói: “Bởi vì ngài bị can hỏa quá vượng mới dẫn đến…”
Ông Lý thấy cô còn nhỏ nên không tin cô là bác sĩ, thuận miệng nói: “Không phải âm hư chính là can hỏa, xem ra cô cũng học thuộc lòng một số sách y khoa cũ, tốt lắm, tôi biết cô là một đứa bé ngoan.”
Ý tứ chính là dừng lại, không muốn nghe cô nói nữa, những vị khách trong phòng cũng đều im lặng cười thầm.
Mà đầu năm nay, họ hàng nghèo muốn tìm đến nơi nương tựa đều được hưởng đãi ngộ này. Lâm Bạch Thanh cũng không nóng giận, nói: “Nếu không để tôi giúp ngài một lần, thử xem có hiệu quả hay không?”
Lúc này ông Lý mới ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá cô gái này, nhìn khóe môi cô trông như trẻ con, lông mày nhẹ nhàng, môi hơi dày, càng nhìn càng thấy non nớt, vẫn không tin: “Bây giờ cô muốn châm cứu sao?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Chỉ là giúp ngài, nhưng không phải châm cứu.”
Đúng lúc đó Sở Xuân Đình nói: “Phí khám bệnh của Thanh Thanh nhà chúng tôi rất cao, nhưng nếu ông Lý muốn thì tôi có thể trả cho ông.”
Ông Lý bị hai ông cháu này khích thành công: “Chỉ cần một lần là có thể chữa khỏi được sao?” Nghe hơi buồn cười.
Long Ngũ cười nói: “Thử đi, chúng tôi muốn mở mang tầm mắt một chút.”
Mọi người cũng nói: “Ông Lý, thử đi.”
Làm bác sĩ, cứ thế mà chữa bệnh, Lâm Bạch Thanh chỉ xoa bóp một chút cho nên không cần khử trùng, cô mang theo tinh dầu, làm ẩm tay là được.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên Long Ngũ lại cầm lấy tinh dầu của Lâm Bạch Thanh, thực ra ông ta cũng chỉ muốn xem nó là thương hiệu nào, mùi hương ra làm sao nhưng Sở Xuân Đình lại hét lên như sư tử rống: “Long Ngũ, bỏ xuống!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!