Nhà Sở Thanh Tập trang trí theo kiểu truyền thống Trung Quốc, vừa nhìn đã biết năm nay ông ta cũng kiếm được không ít tiền, cho dù là nội thất hay tranh chữ trong nhà đều là những đồ có giá trị không nhỏ. Ông ta cũng được coi là có thẩm mỹ, khiêm tốn khiêm nhường nhưng cũng tỉ mỉ và rất cẩn thận.
Trong phòng khách cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có bốn năm người.
Một ông cụ da trắng, hơi mập, một ông cụ sáu mươi tuổi ngồi trên giường La Hán, đang bóc hạch đào.
Bên cạnh là Long Ngũ, nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: “Ông Lý, ông cụ Sở đến rồi, cô cháu gái tài giỏi trong truyền thuyết của ông Hai Sở cũng đến, ngài nhìn xem?”
Người đang bóc hạch đào chính là ông Lý.
Hình như mũi ông ta có chút vấn đề, theo thói quen hít hít mũi, nhìn cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể thao đẩy xe lăn vào, Sở Thanh Tập cũng đi cùng nhưng không thấy cô gái nào văn võ song toàn cả.
Ngược lại vì khoảng cách xa mà ông ta nhận lầm Lâm Bạch Thanh thành Tiểu Nhã: “Có phải đấy là con gái của ông Hai Sở không, sao tan học sớm thế?”
Còn có hai người khác nữa, nhìn thấy mấy người Sở Thanh Tập đi vào cũng cùng nhìn qua.
Sở Thanh Tập chỉ vào Lâm Bạch Thanh nói: “Tất cả mọi người đều biết tôi có một người anh, những năm 70 không trốn thoát được nên bị hại c.h.ế.t ở trong nước, mỗi lần nhớ tới anh ấy tôi đều cảm thấy vô cùng thương xót.”
Lại nói: “Đây là con gái của anh trai tôi, cháu gái nhỏ văn võ song toàn của tôi, Lâm Bạch Thanh.”
Ông Lý ho một cái, hít một ngụm thuốc mãi sau mới nói: “Ồ!”
Trong tiếng này hàm ý một chút thất vọng với khinh thường.
Bởi vì trước đó Sở Thanh Tập từng khoe khoang, nói cháu gái mình có văn có võ, những vị khách khác cũng đều có chút thất vọng.
Nhưng dựa vào sự oán hận mười năm đó, cùng với sự thương cảm với người đã khuất, mọi người đều nói: “Thật không dễ dàng gì, mấy năm nay đứa nhỏ này thực sự quá vất vả rồi.”
Sở Thanh Tập cười cười nhìn cha: “Cái này phải hỏi cha tôi,” Bi kịch do ông ta một tay gây ra.
Sở Xuân Đình chỉ ngồi trên xe lăn, không nói gì lạnh lùng nhìn những vị khách mà con trai mời tới. Thấy mọi người ai cũng ân cần hỏi thăm, chào hỏi, ông ta cũng chỉ gật đầu một chút là được.
Đây là loại khách mời chó má gì, đây đều là bọn già trẻ mà con trai đưa tới để ra oai!
Ngược lại Sở Xuân Đình muốn xem xem hôm nay con trai chuẩn bị vở kịch gì.
Sở Thanh Tập lại nói với Lâm Bạch Thanh: “Nếu đã xuất ngoại rồi thì đừng về nữa, mở phòng khám trong nước thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Ở đây thì khác, chỉ cần cháu đồng ý, chú Hai sẽ thu xếp ổn thỏa cho cháu.”
Lại nói: “Ông Lý, nhìn cháu gái của tôi không tệ chứ?”
Ông Lý nhìn Lâm Bạch Thanh nhưng vẫn không tin cô biết y thuật.
Mà đầu năm nay ở SF, không thiếu nhà có người thân họ hàng nghèo đến tìm nơi nương tựa.
Vì giọng điệu của Sở Thanh Tập, ông ta lầm tưởng Lâm Bạch Thanh là họ hàng nghèo trốn ra khỏi nước.
Họ hàng nghèo đã đến đương nhiên phải thưởng cho bát cơm ăn.
Ông Lý lập tức nói chuyện cùng Sở Thanh Tập: “Đến bằng visa du lịch à?”
Sở Thanh Tập nói: “Đúng.”
Ông Lý lấy tay ấn vào làm sạch và thông mũi, lại nói: “Cô bé còn nhỏ như vậy, cứ cho đi học đã.”
“Y thuật của con bé rất tốt, thời gian trước bệnh của Tiểu Nhã tệ vô cùng, chính con bé đã chữa khỏi. Ý của tôi là chúng ta lên kế hoạch một chút, sau này mở phòng khám cho con bé.” Sở Thanh Tập nói.
Mọi người đều biết, muốn mở phòng khám trung y ở nước M thì xin giấy phép rất khó. Nhưng nếu đã mở thì nó chính là một chậu kho báu, chỉ là miếu nhỏ nhưng đặc biệt là có thể kiếm tiền, nếu muốn mở còn có thuận lợi nhất định phải có đại ca che chở, mà ông Lý vừa vặn có thể hỗ trợ xin cấp phép được mà còn có thể bảo kê được.
Tâm tư của Sở Thanh Tập không tối tăm như cha nghĩ, cũng không phải ra oai với cháu gái mà chủ yếu là khoe khoang y thuật của cháu gái và mở phòng khám ở đây giúp cô.
Đánh đánh g.i.ế.c giết có ý nghĩa gì, chủ trương từ trước đến nay của ông ta là hòa thuận trong gia đình, mọi việc đều thành công!
Nhưng ông Lý thực sự không thấy cô có vẻ có tài năng gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!